Cảm giác cũng không biết là đã ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng ồn ào vọng vào, Dương Thủ Văn bổng tỉnh lại.

– Hủy Tử, mau đến đáy!

Dương Thủ Văn vừa nghe thấy liền ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng la khóc của Tống thị.

Trong lòng hắn thấp thỏm, vội vàng bước từ trên giường xuống, nhanh chóng đi tới cửa.

Dưới cống các, Dương Thanh Nô đang ngã dưới đất, Ấu Nương thì òa hóc, còn Dương thị và Tống thị thì chân tay luống cuống.

Trong tay Dương Mạt Lỵ cầm một con rắn độc màu xám.

Nhưng nhìn con rắn chắc là đã chết rồi… Dương Thủ Văn kinh sợ, vội chạy tới đi đến bên cạnh Dương Thanh Nô.

- Sao lại thế này?

– Buối sáng, Thanh Nô tỷ tỷ nói phải đi giúp Dương Mạt Lỵ quét sân, kết quả không cấn thận bị rắn cắn.

Ấu Nương vừa khóc nức nở vừa nói, rõ ràng là cũng đang rất sợ.

Dương Thủ Văn không dám do dự, hắn vội nhấc váy Thanh Nô lên thấy chỗ mắt cá chân của

cô có một vết rắn cắn rất rõ ràng.

– Thím, mang lửa đến đây.

Dương thị vội vàng trả lời một tiếng rồi chạy vào bếp, mang một thanh củi cháy ra.

Dương Thủ Văn rút dao găm, đầu tiên là hơ trên ngọn lửa, sau đó đè lên miệng vết thương của Thanh Nô, con dao trượt ra sau đó là máu đen chảy ra. Hắn không ngừng ép vết thương cho máu đen chảy ra, sau đó ghé xuống mắt cá chân của Thanh Nô hút máu độc ra, nhố xuống đất. Cũng may là kiếp trước hắn có học lỏm được cách xử lý vết thương khi bị rắn độc cắn, còn độc tính của con rắn kia cũng không phải quá mạnh, chỉ một lát sau đã thấy miệng vết thương có máu đỏ chảy ra.

Dương Thủ Văn súc miệng, quay về phòng lấy lọ thuốc mỡ trong túi da ra.

Đó là cao thuốc, là thuốc rắn do Điền Thôn Chính chế tạo ra.

Trong thỏn có rất nhiều người sống dựa vào Hổ Cốc Sơn, ngọn núi đó thường có rắn độc sinh sống, khó tránh khỏi sẽ có người bị thương. Điền Thôn Chính vì sự an toàn của mọi người đã đặc chế ra một ít thuốc mỡ, chỉ cần vết thương không sâu, xử lý đúng cách thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của Thanh Nô, nhìn chân có hơi sưng, Dương Thủ Văn

thở phào nhẹ nhõm.

– A nương yên tâm, độc rắn đã được hút ra, lại bôi thêm thuốc mỡ của Điền Chính Thôn, Thanh Nô sẽ không sao đâu.

Lúc này Tống thị đã bình tĩnh lại.

Mặt bà đầy nước mặt, nghe thấy Dương Thủ Văn nói vậy… cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Dương Thủ Văn luôn miệng nói lời cảm ơn.

– A nương, đừng khách sáo, con ở đáy cùng Thanh Nô là được rồi, mọi người mau về đi.

Thanh Nô mê man nằm trong ngực của Dương Thủ Văn, miệng luôn r3n rỉ điều gì đó không nghe rõ.

Dương Thủ Văn ôm cô vào ngực, ngồi xuống cửa hiên.

– Dương Mạt Lỵ, đệ đi kiểm tra một chút, xem trong sân này con con rắn nào nữa không?

Theo lý mà nói, sau khi trời vào thu, rắn sẽ vào núi không sinh sôi nữa.

Thanh Nô xui xẻo mới bị rắn độc cắn.

Xảy ra chuyện này, khiến cho không khí của thiền viện trở nên căng thẳng. Dương thị và Tống thị đều không yên lòng, họ trở nên cẩn trọng hơn. Đường cùng, Dương Thủ Văn phải để Dương Mạt Lỵ kiểm tra lại một lần nữa tránh xảy ra điều ngoài

ý muốn.

- Đại huynh, đừng giết muội!

Thanh Nô đột nhiên hô to trong lòng Dương Thủ Văn, đôi tay bé nhỏ của cỏ nắm chạt vạt áo của Dương Thủ Văn:

– Nô Nô biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ… bướng bỉnh nữa, đại huynh đừng giết muội.

Dương Thủ Văn co lại ôm chặt lấy Thanh Nò theo bản năng.

Hắn ý thức được, chuyện hòm trước đã khiến Thanh Nô chịu nhiều tổn thương.

Chớ thấy biểu hiện tối qua của cô rất bình thường nhưng thực ra trong lòng cô lại có một cảm giác vô cùng sợ Dương Thủ Văn.

vẫn còn là đứa trẻ!

Dương Thủ Văn cảm thấy hơi áy náy, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt v e má của Thanh Nô.

– Hủy Tử ca ca, Thanh Nô tỷ tỷ sẽ không sao chứ?

- Đương nhiên là không sao rồi.

– ừ, muội đợi Thanh Nô tỷ tỷ tỉnh lại, bọn muội đã nói với nhau rồi còn phải đi lại phía sau ngắm cảnh nữa.

Ấu Nương ngồi xuống bên cạnh Dương Thủ Văn, Ngộ Không và Bát Giới chạt tới, váy quanh

đám Dương Thủ Văn, sau đó chúng phủ phục bên cạnh họ.

Cũng may mà độc tính của con rắn này không mạnh, Dương Thanh Nô trúng độc không nặng.

Đến trưa, cô bé có tỉnh lại một lần, sau đó ăn chút cháo xong lại ngủ tiếp. Chỉ có điều, dù đang ngủ, Thanh Nô vẫn cứ nắm chặt áo của Dương Thủ Văn mà không chịu buông. Tổng thị muốn bế Thanh Nô đi nhưng Dương Thủ Văn ngăn lại.

– Không sao, cứ đế con ôm muội ấy, muội ấy sẽ ngủ ngon hơn.

Nghe thấy câu nói đó của Dương Thủ Văn, tâm trạng của Tống thị vui lên rất nhiều.

Bà có thể cảm giác được, sau khi trải qua chuyện này Dương Thủ Văn rõ ràng là có yêu thương Thanh Nô hơn.

Đến chiều, Dương thị lại xuống núi một chuyến.

Lúc quay về, bà còn mang theo mấy người khuân vác, còn mua thêm rất nhiều dưa, trái cây và rau xanh, cùng một ít rượu.

Cùng với đó, Thanh Bình điều của Dương Thủ Văn sản xuất cũng được đưa hết lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play