~Phò mã, cứu ta!

Giọng nói thảm thiết vang lên bên tai, hắn liền nhìn về phía âm thanh vang lên.

Đó là một tòa cung điện xa hoa, lúc này đã biến thành biển lửa. Một đám cung nga thái nữ mặc áo gấm chạy loạn khắp nơi, phía sau họ là một đám quân tốt như lang như hổ, tay cầm đao thương, người mặc áo giáp.

Nàng mặc trang phục cung đình rất đẹp, lảo đảo chạy ra khỏi đại điện.

Đầu tóc rối bù, nhưng ngoài mặt lại lộ rõ vẻ mơ hồ, mặc dù hắn đã cố gắng nhìn xung quanh, cũng không thấy rõ diện mạo của nàng.

Nhưng hắn biết, nàng đang nói chuyện với hắn. ~Phò mã, cứu ta!

Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, giọng nói réo rắt đó văng vẳng bên tai, truyền vào tai hắn.

Theo bản năng, hắn đưa tay ra, bước nhanh về phía người con gái đó. Còn nàng dường như cũng đã nhìn thấy hắn, lao nhanh về phía hắn...

Kể cũng kỳ lạ, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nhưng khuôn mặt họ lại vẫn mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, chỉ nhìn thấy hình dáng.

Hắn há hốc miệng, muốn nói chuyện với nàng, nhưng lại không nói nên lời.

Thấy nàng muốn chạy gần về phía trước, trong mắt hắn lại lộ rõ vẻ sợ hãi.

Trong biển lửa phía sau nàng, một con bạch mã xông ra, phía trên con bạch mã đó có một thanh niên đang ngồi, tay cầm bảo kiếm, thoáng chốc đã chạy tới phía sau nàng.

- Khỏa Nhi, cẩn thận!

Cuối cùng hắn cũng đã hét lên thành tiếng, nhưng nàng lại dường như không hề nghe thấy, vẫn liều mạng chạy về phía hắn.

Một luồng ánh sáng lạnh xẹt ngang qua, chàng thanh niên cưỡi bạch mã đó đã tới phía sau nàng giơ bảo kiếm lên, hung hăng chém mạnh về phía nàng....

- Khỏa Nhi, cẩn thận!

Dương Thủ Văn bỗng mở trừng mắt lên, ngồi dậy từ thảm cỏ.

Trên trán còn lấm tấm mồ hồi, hắn ngồi dưới đất, th ở dốc, tim lại càng đập mạnh hơn.

Ánh chiều tà buông xuống, nhuốm đỏ Hổ Cốc Sơn. Dưới sườn núi, suối nước chảy róc rách. Nước rất trong suốt, có thể nhìn thấy cá bơi lội tung tăng trong suối.

Hai chú bò vàng đang ăn cỏ bên bờ suối, nhàn nhã chậm rãi. Phía xa, chỉ thấy mặt trời đang dần đi xuống, nhuốm đỏ bầu trời, vô cùng lộng lẫy.

Gió từ Yến Sơn thổi tới, mang theo cảm giác mát mẻ.

Thổi tới người Dương Thủ Văn, khiến cho hắn không khỏi rùng mình một cái. Hắn lúc này mới phát hiện thấy, phía sau đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Hô!

Dương Thủ Văn thở dài một tiếng, lại phịch một cái nằm trên bãi cỏ, trong đầu lại hiện lên cảnh hỗn loạn.

Giấc mơ chết tiệt này đã liên tục xuất hiện mười mấy ngày qua.

Mỗi lần đều là giấc mộng như vậy, người tương tự, kết quả tương tự.... Nhưng vấn đề là “Khỏa Nhỉ” là ai?

Nghĩ tới đây, Dương Thủ Văn không khỏi có chút đau đầu.

Đần độn 17 năm, một lần tỉnh táo lại xảy ra chuyện bất ngờ, mình hóa ra không thuộc thời đại này.

Hắn tới từ tương lai của 1500 năm sau, sau khi tái sinh ở thời đại này, lại bởi vì các nguyên nhân, thần hồn bế tắc. Vì thế cho nên mơ hồ sống được suốt khoảng thời gian 17 năm. Nếu không phải trận mưa gió sấm sét đó bỗng nhiên xuất hiện, nói không chừng, hắn vẫn tiếp tục sống tiếp cuộc sống đần độn, là một “kẻ ngốc” trong mắt những người bình thường.

Tuy nhiên, Khỏa Nhi rốt cuộc là ai?

Dương Thủ Văn thề, với sự từng trải qua hai kiếp của hắn, căn bản không. quen “Khỏa Nhi” gì cả.

Nhưng vì sao cơn ác mộng này từ sau khi hắn tỉnh táo lại luôn đi theo hắn, hơn nữa còn khiến cho hắn cảm thấy đau lòng?

Không hiểu, thực sự không thể hiểu nổi! -A Súc Nô, chăn đám bò. Mười sáu tuổi, bị ngớ ngẩn.

Đuổi theo đàn bò khắp núi, trở về nhà thiếu một con, cha liền bước tới hỏi hẳn, lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu con bò vàng...

Một tiếng hát vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Thủ Văn.

Hắn ngồi dậy nhìn, hóa ra là một đám trẻ con không biết chạy tới bờ suối từ khi nào, vừa chơi đùa vừa hát đồng dao.

Sắc mặt Dương Thủ Văn trầm xuống. Bởi vì A Súc Nô ở phần trên, chính là hắn.

'Thuở nhỏ, hắn vì ngốc nghếch, cha đã dẫn hắn tới Hòa Bình tự ở Xương Bình cầu phật tổ phù hộ. Do đó đã có tên nhũ danh “A Súc Nô”. Câu chuyện trong bài hát này xảy ra từ năm ngoái. Dương Thủ Văn khi đó ngốc nghếch, ngay cả đàn bò bị mất một con cũng không biết. Trở về nhà, phụ thân hắn hỏi tới chuyện này, hắn cũng không thể trả lời rõ ràng được.

Điều này kỳ thực không phải là chuyện vui vẻ gì, không biết là ai lại đem chuyện này biên thành một bài hát thiếu nhi truyền đi, khiến cho người của cả huyện thành Vương Bình này đều biết.

Nếu phụ thân của Dương Thủ Văn là người bình thường, thật ra cũng không có gì.

Quan trọng là phụ thân của hản Dương Thừa Liệt là Huyện úy Xương Bình. Mặc dù chỉ là một chức vụ từ cửu phẩm trở xuống, nhưng cũng liệt vào hàng có phẩm cấp. Xương Bình là một huyện thành, nhân khẩu chưa tới ba nghìn hộ, lại cũng hơn một vạn người. Cả huyện thành, ngoài Huyện lệnh, Huyện thừa và Chủ bộ ra, chức quan của Dương Thừa Liệt là lớn nhất, xảy ra chuyện này cũng khiến cho Dương Thừa Liệt cảm thấy vô cùng mất mặt.

Dương Thừa Liệt, vốn là con cháu của Hoằng Nông Dương thị.

Trong trí nhớ của Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt vốn là một quan quân, sau đó cũng không biết vì sao, chuyển nhà tới Xương Bình.

Mẹ đẻ của Dương Thủ Văn, hình như cũng là xuất thân con nhà giàu có.

Nhưng sau khi sinh hạ Dương Thủ Văn không lâu sau đã qua đời, cũng khiến cho Dương Thủ Văn từ nhỏ đã không có mẹ rồi.

Sau đó, Dương Thừa Liệt lại tái giá ở Xương Bình, cưới một người phụ nữ họ Tống, sau đó lại sinh hạ được một người con trai và một người con gái nữa.

Tổ phụ của Dương Thủ Văn là một đạo sĩ, không thích sống trong thị trấn, do đó đã định cư ở dưới Hổ Cốc Sơn.

Do đầu óc Dương Thủ Văn từ nhỏ đã không tốt, lại cộng thêm mẫu thân sau khi hắn ra đời không lâu thì qua đời. Vì thế cho nên Dương Thừa Liệt cho rằng hắn là tai họa, cũng không yêu mến hắn, cho nên Dương Thủ Văn từ nhỏ đã sống cùng với tổ phụ.

Hai năm trước, cũng chính là lúc Dương Thủ Văn 15 tuổi, tổ phụ ốm chết.

Sau đó, Dương Thủ Văn một mình sống ở điền trang phía dưới Hổ Cốc Sơn. Mặc dù không nhận được sự quan tâm của Dương Thừa Liệt, nhưng cũng vẫn tiêu diêu tự tại. Dù sao, điền trang này là chức điền của Dương Thừa Liệt, dựa vào hai trăm mẫu chức điền phía dưới Hổ Sơn Cốc này, Dương Thủ Văn cũng đủ đầy, không phải lo lắng tới cơm ăn áo mặc.... Về phần nuôi bò, thì từ nhỏ hẳn đã tạo thành thói quen với ông nội rồi.

Một con bò mất đi, đối với Dương Thừa Liệt mà nói không là gì cả.

Nhưng vấn đề là, toàn bộ trên dưới Cao Bình đều biết Dương Thừa Liệt ông đã nuôi một đứa con trai đần độn. Trước đây mọi người ngầm hiểu trong lòng, có thể làm như không biết sự tồn tại của Dương Thủ Văn. Nhưng bài hát thiếu nhi này xuất hiện chẳng khác nào mở cái nắp ra, khiến cho Dương Thừa Liệt mỗi lần đi họp đều bị mọi người cười chê. Mặc dù có một số người không có ác ý gì, nhưng lại khiến cho trong lòng Dương Thừa Liệt hình thành một sự ấm ức. Do đó, Dương Thừa Liệt ngày càng lạnh nhạt hơn với Dương Thủ Văn.

Dương Thủ Văn đần độn, không cảm nhận được đầy rẫy ác ý xung quanh.

Nhưng Dương Thủ Văn sau khi tỉnh táo, lại có thể cảm nhận được, đằng sau bài hát thiếu nhi này còn ẩn chứa đầy ác ý.

Cặp lông mày dày dặn nhướn lên, hắn liếc nhìn một đứa trẻ bên khe suối, lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ lại đánh nhau với đám tiểu tử mặc tã này sao? Chúng không hiểu ác ý ẩn chứa đăng sau bài hát này, chỉ cảm thấy rất thú vị, cho nên mới truyền nhau hát liên tục. Chẳng lẽ hắn còn có thể túm chúng lại đánh cho một trận hay sao?

Bất đắc dĩ thở dài, Dương Thủ Văn nhặt một hòn đá bên cạnh lên ném, quăng về phía những đứa trẻ đó.

Đám trẻ con cười đùa tản ra, không bao lâu sau đã bu lại bên bờ suối, vừa hát vừa trêu đùa đàn bò.

Lúc này, từ trên đỉnh núi vang tới một hồi tiếng vó ngựa.

Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn, thì thấy trên đường núi phía tây xuất hiện mấy con ngựa, đang phi nhanh về phía này.

Ky sĩ cưỡi ngựa đó, người mặc áo đen, trên đầu đội nón tre đen. Viền nón rủ xuống một vòng khăn lụa đen, che phủ khuôn mặt của họ, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được. Hổ Cốc Sơn này là nhánh còn lại của Yến Sơn, thuộc một phần Quân Đô Sơn. Mỗi ngày người từ Cư Dung Quan và Cô Trúc qua lại không ít, càng không nói tới trung thu tháng tám vừa rồi.

Hàng năm vào lúc này, là thời khắc náo nhiệt nhất của Xương Bình.

Mấy năm trước vì người Khiết Đan làm loạn, khiến cho Xương Bình lạnh lão không ít. Còn năm nay, về cơ bản thì quốc thái dân an, không có chiến sự gì xảy ra, cho nên Xương Bình cũng đã náo nhiệt trở lại. Đặc biệt là năm ngoái ở phía tây bắc Xương Bình đặt thêm Ky Mi Châu, người Hồ từ đông bắc chuyển tới ngày càng nhiều, cũng có thể xem như là Xương Bình của năm nay còn náo nhiệt hơn năm ngoái.

Cho nên Dương Thủ Văn chỉ thấy một đội ky sĩ, cũng không cảm thấy đáng chú ý.

Hắn phủi bụi trên người, bước từ sườn núi đi xuống.

Đúng lúc này, bên bờ suối bỗng vang lên tiếng thét chói tai, theo sau đó là tiếng khóc lóc vang lên....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play