Còn người đó thì rõ ràng là rất bình tĩnh, giống như vừa rồi y nói đều là sự thật.

– Tiền, không thành vấn đề.

Dương Thủ Văn bỗng nhiên rút túi tiền từ trong thắt lưng ra, đập lên bàn.

Trong túi tiền đó có hơn một quan tiền, vẫn là tiền của Dương Thụy đưa cho hắn. Dương Thủ Văn khẽ vuốt cằm, trầm giọng nói:

– Nhưng ta không thế chỉ nghe ngươi nói là đã tin ngươi được. Dương nhị công tử ta cũng đã từng nghe nói, nếu ta có thể gặp được y, số tiền này chính là của ngươi.

Không nhìn thấy Dương nhị công tử, ta không thế giao tiền cho ngươi…. Huynh đài, ta thực sự là muốn tới nha môn làm việc, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, ta không thể chỉ dựa vào cái miệng của ngươi mà đưa cho ngươi một khoản tiền lớn được, có đúng không?

Người đó rõ ràng không ngờ Dương Thủ Văn lại có yêu cầu như vậy.

Y liếc nhìn túi tiền, trong mắt hiện rõ vẻ tham lam. Từ trọng lượng của túi tiền đó có thế thấy

tiền bên trong có lẽ không hề ít.

Y suy nghĩ một hồi, liền cười nói:

– Huynh đài là một người thực tế, cẩn thận chút cũng tốt.

Như vậy đi, ta sẽ đi hỏi xem, nếu Dương nhị công tử đồng ý gặp ngươi, đương nhiên không thành vấn đề. Nếu không đồng ý….

Dương Thủ Văn nheo mắt nhìn, mở túi tiền ra, lấy ra một xâu tiền khoảng trăm văn tiền.

- Đương nhiên cũng không có bạc đãi huynh đài, đây coi như là tiền mua giày.

- Sảng khoái!

Người đó liền đứng lên, quay người bước ra khỏi quán rượu.

Dương Thủ Văn nhíu chặt mày, nhìn theo bóng người đó biến mất ở một ngõ nhỏ, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Chuyện này rốt cuộc có liên quan tới Dương Thụy hay không?

Hắn hít sâu một hơi, dắt túi tiền vào thắt lưng.

Khoảng một khắc đồng hồ, Dương Thủ Văn thấy người đó lại xuất hiện trên phố. Y bước đi vội vàng, từ đầu phố chạy lại, bước vào quán rượu, nhìn trước ngó sau, khi y nhìn thấy Dương Thủ

Văn vẫn còn ngồi nguyên ở vị trí đó, bỗng lộ rõ vẻ mặt vui mừng.

Bước nhanh tới trước mặt Dương Thủ Văn, thở hổn hển.

Cầm vò rượu trên bàn lên, sau khi rót một bát rượu liền uống cạn một hơi.

– Huynh đài, ngươi thật may mắn …. Dương nhị công tử gần đây không thể ở lại trong thành, nhưng hôm nay đúng lúc lại quay trở về thành. Ta đã nói chuyện của ngươi với công tử rồi, hắn ta không có phản đối. Tuy nhiên, thân phận nhạy cảm của Dương nhị công tử, không tiện gặp ngươi ở đáy. Nếu huynh đài ngươi thực sự có lòng muốn khơi thông quan hệ, chi bằng đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Dương nhị công tử.

Từ đây tới Phiên Nhân Lý, nếu đi bộ đi lại một lượt cũng phải một khắc đồng hồ.

Chỉ là phương hướng của người này rõ ràng là không đúng, Dương Thụy bây giờ có lẽ đang ở Dương phủ, không thể tự tiện rời đi được….

Dương Thủ Văn đã có chút hiểu rõ, do đó liền đứng lên nói:

– Nếu đã như vậy, vậy thì đi thôi.

Đừng để Dương nhị công tử chờ quá lâu…. Tới khi đó nếu Nhị công tử không vui, chuyện của ta cũng sẽ rắc rối.

Người đó rót thêm một bát rượu nữa, đang định uống, nghe thấy Dương Thủ Văn nói như vậy, liền đặt bát rượu xuống.

Ánh mắt y có chút không lỡ, xoay bát rượu hai vòng, cuối cùng nói:

– Huynh đài nói không sai, nhưng tiền mua giày này….

Dương Thủ Văn cũng không có từ chối, liền lấy ra một xâu tiền đồng, đặt trước mặt người đó.

Người đó đưa tay ra sờ lên bàn một cái, tiền đồng liền không thấy bóng dáng đâu nữa…. Không thế không nói, tay của người này quá nhanh.

Dương Thủ Văn đi theo phía sau gã, hai người ra khỏi quán rượu.

Dọc theo đường cái, họ đi qua cửa chính của nha huyện, lại đi một hồi, lại rẽ vào một ngõ nhỏ.

– Nhị công tử ở đâu?

Trong mắt Dương Thủ Văn lộ rõ ánh mắt sắc lạnh, làm bộ hỏi rất cấp thiết.

Người đó cười nói:

– Huynh đài đi theo ta là được rồi, nhị công tử ở phía trước không xa nữa, đi không bao lâu nữa là tới.

Con hẻm này còn rất sáu, Dương Thủ Văn và

người đó đi được chừng bảy tám phút, cuối cùng cũng ra khỏi con hẻm, lại phát hiện bên ngoài là một khu đất trổng, xung quanh có hai ba mươi người, có người ngồi dưới chân tường, có người dựa vào tường, đứng túm tụm lại. Không bao lâu, ở giữa khu đất trống, mấy tên đại hán cường tráng bao quanh một thiếu niên.

Thấy Dương Thủ Văn tới, chàng thiếu niên đó cười nói:

- 16, làm cho đẹp vào.

– Ha ha, người ta đã dẫn tới rồi, giao lại cho tiểu gia xử trí…. Khoản tiền kia giữa chúng ta….

– Yên tâm, nếu thực sự là con dê béo, không bạc đãi ngươi đâu.

Bộ dạng của đám người này vừa nhìn là biết không phải hạng người lương thiện gì.

Dương Thủ Văn lộ vẻ sợ hãi, lớn tiếng nói:

– Các ngươi là ai… sao ngươi lại dẫn ta tới đây? Nhị cônq tử đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play