1.

“Tần Ngọc, cậu có thấy chữ ký của luận văn thí nghiệm được đăng trên báo không? Sao lại có tên của cố vấn Đỗ?”

Học kỳ đầu tiên, trong các hạng mục thí nghiệm của trường đưa ra, chỉ có luận văn của tổ bọn tôi đủ xuất sắc để được đăng trên báo.

Phương Phương là bạn cùng phòng của tôi, gia đình vô cùng khó khăn, chỉ đợi luận văn được đăng lên báo sau đó lấy tiền thưởng để làm phí sinh hoạt.

Tôi lập tức đăng nhập vào trang web, ngón tay di đi di lại con chuột: “Cái này không đúng, thực sự là chỉ có một mình cố vấn Đỗ.”

Thầy hướng dẫn hạng mục thí nghiệm này không ai khác chính là cố vấn Đỗ luôn chèn ép tôi.

Nhưng mà cố vấn Đỗ là thầy hướng dẫn nổi tiếng nhất trong học viện, rất nhiều dự án thí nghiệm xuất sắc đều đến từ bàn tay vàng của thầy ấy.

Phương Phương lo lắng đến phát khóc: “Xong rồi, tháng này phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi! Với lại có chữ ký sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tốt nghiệp và tìm việc làm sau này, bây giờ phải làm sao đây?”

Ý thức được điều gì đó không ổn, tôi nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch, tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh: “Chuyện này không đơn giản, để tớ đi tìm cố vấn Đỗ.”

Trước khi gõ cửa văn phòng của cố vấn Đỗ, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa trưởng khoa và cố vấn Đỗ:

“Chúc mừng cậu nhé Tiểu Đỗ, hiện tại cậu đã trở thành giảng viên xuất sắc cấp thành phố, nghe nói sắp tới là tỉnh đánh giá, chắc chắn không sao hết!”

“Thầy đừng nói vậy, chẳng qua tôi mới chỉ công bố luận văn của một dự án thí nghiệm mà thôi, cũng chỉ đạt được một giải thưởng nhỏ ấy mà.”

Qua khe cửa, tôi trông thấy cố vấn Đỗ vừa uống trà vừa a dua nịnh hót.

Cầm luận văn của sinh viên đi tham gia cuộc thi bình chọn, đúng là mặt dày!

Nhìn vẻ đắc thắng của lão mà khiến tôi hận không thể lao vào tạt ly trà nóng hổi vào mặt hắn.

2.

Tôi giơ tay gõ cửa, lễ phép lên tiếng: “Cố vấn Đỗ.”

Cố vấn Đỗ tiễn trưởng khoa ra ngoài, cố nén nụ cười, chậm rãi đặt tách trà xuống: “Có chuyện gì?”

Tôi bước tới, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cố vấn Đỗ: “Thầy Đỗ, dự án thí nghiệm lần này là do em và Phương Phương cùng các bạn khác thức trắng mấy đêm để hoàn thành, có phải hệ thống xảy ra vấn đề nên không có tên của bọn em đúng không ạ?”

Sắc mặt của cố vấn Đỗ có hơi khó xử, lão tựa lưng vào ghế xoay rồi gác chân lên bàn: “Tần Ngọc, dự án lần này là các em làm nhưng tôi cũng hướng dẫn các em không hề ít, đúng không?”

Nghe đến đây, tôi nhếch môi không khỏi bật cười.

“Đúng vậy, thầy đúng là đã hướng dẫn tụi em xác định chủ đề của dự án.”

Thí nghiệm của bọn tôi, ngoại trừ cái đề mục thì lão làm được cái mẹ gì?

Với tư cách là nhóm trưởng, toàn bộ thí nghiệm đều được thực hiện hết lần này đến lần khác dưới sự chỉ đạo của tôi.

Luận án là kết quả của cả nhóm chúng tôi đã nghiên cứu mấy đêm liền mới ra.

Cố vấn Đỗ thấy tôi không nhượng bộ nên hắng giọng một tiếng, đưa tay ra hiệu cho tôi ngồi vào ghế đối diện:

“Em ngồi xuống trước đi, em nên biết tôi vì dự án thí nghiệm này của các em mà đôi mắt mệt mỏi đến mức đỏ ngầu, chỉ đến bệnh viện lấy thuốc thôi cũng tốn cả đống tiền.”

Quả nhiên là vô liêm sỉ vô địch thiên hạ.

Tôi lại dí màn hình điện thoại vào mặt lão gần hơn chút nữa.

“Tất nhiên bọn em vô cùng cảm kích khi thầy hướng dẫn nhưng phần đề tên không có bọn em thì thầy nhất định phải giải thích cho rõ ràng.”

Cố vấn Đỗ cầm lấy điện thoại di động của tôi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại: “Nếu không có quan hệ với tôi, các em cảm thấy luận văn của các em sẽ được đăng dễ như thế à?”

“Cố vấn Đỗ, thầy có năng lực lại có nhiều mối quan hệ như vậy thì tại sao lại cần bọn em? Nghĩa vụ của bọn em là dựa vào năng lực chuyên môn của chính mình để viết ra luận văn báo cáo vì vậy đề tên là quyền lợi của bọn em.”

Nào có chuyện bất bình đẳng giữa quyền lợi và nghĩa vụ chứ.

Lão này chỉ muốn độc chiếm thành quả thí nghiệm chứ không muốn bỏ ra công sức gì.

3.

Cố vấn Đỗ trực tiếp tắt điện thoại di động của tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi rồi lạnh lùng cười nhạo: “Em còn ít tuổi, đừng có ham muốn thành công nhanh chóng như thế, đấy chỉ là một cái tên mà thôi, để dự án lần sau tôi thêm tên các em vào.”

Lần sau?

Tôi cắn răng chờ đợi cũng được nhưng mà Phương Phương thì không, huống chi còn những thành viên khác đều không đợi được.

“Cố vấn Đỗ, lần này thầy còn chẳng thèm bổ sung tên của bọn em vào, độc chiếm sự khen ngợi mà còn mơ tưởng đến lần sau?”

Cố vấn Đỗ trừng mắt nhìn tôi một chút, bàn tay siết chặt cái nắp ấm nước: “Cô nói đủ chưa? Luận văn đã xuất bản rồi tôi làm sao mà thêm được? Tần Ngọc, tôi biết cô nỗ lực không ít, chỗ tốt không thể thiếu cô…”

Tôi không nhịn được mà ngắt lời lão: “Cố vấn Đỗ, em không thiếu chỗ tốt của thầy, thầy không thêm tên em cũng được, nhưng thành viên trong tổ cần cù chăm chỉ như vậy, tên của họ nhất định phải được thêm vào.”

Cố vấn Đỗ đứng lên, vỗ vào bả vai của tôi: “Không nghĩ đến bản thân thì cũng nên nghĩ đến ông bà cha mẹ ở nông thôn của mình đi, bọn họ mặc kệ cô nhưng tôi phải dạy cho cô biết, con người nên học cách nhìn nhận vấn đề lâu dài thay vì lãng phí thời gian lo lắng cho một chuyện lặt vặt.”

Được, lão đã không nể mặt mũi của bà đây thì để bà xé rách mặt của lão ra,

“Cố vấn Đỗ, thầy là giảng viên xuất sắc cấp thành phố, thầy gánh vác trách nhiệm bồi dưỡng nhân tài chuyên nghiệp cho đất nước mà làm tổn thương sinh viên, phụ lòng hy vọng của trường học, e rằng việc tuyển chọn giảng viên xuất sắc cấp tỉnh sắp tới thầy sẽ bị nghi ngờ, cho nên thầy vẫn nên nhìn xa trông rộng thì hơn.”

Giỏi lắm tên khốn, vì vinh dự và tiền thường mà cướp thành quả của sinh viên, đúng là suy nghĩ tốt đẹp quá cơ!

Cái này còn buồn nôn hơn so với chuyện cắn một miếng táo xong phát hiện xác của một con sâu chỉ còn một nửa bên trong.

Cố vấn Đỗ hiểu ra tôi đang đe dọa sẽ báo cáo chuyện này của lão lên trường, lão siết chặt bờ vai của tôi, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Tần Ngọc, nếu cô không biết linh hoạt, cố gắng đánh cược tương lai của bản thân với thành viên trong tổ thì việc tốt nghiệp đúng hạn hay không đều do cô lựa chọn.”

Nháy mắt, cả văn phòng yên tĩnh đến mức kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.

4.

Không, nhưng lão lấy đâu ra quyền đó?

Loại chuyện này bình thường tôi có thể động thủ thì chẳng cần hắn động khẩu.

Nhưng mà…Như Phương Phương, cuộc sống của cậu ấy đã không dễ dàng rồi lấy đâu ra nghị lực để vùng lên anh dũng chống cự? Tôi vẫn nên khôn ngoan hơn.

Phương Phương lo lắng tôi một thân một mình đi gặp lão sẽ xảy ra chuyện nên đã chờ ở cửa văn phòng làm việc từ lâu.

Thấy tôi đi ra, cậu ấy ủ rũ cúi đầu ôm tài liệu dự án: “Hay là bỏ qua việc này đi, dù sao chúng ta vẫn phải đi theo cố vấn Đỗ, vì một lần đề tên mà đắc tội lão đó thì không đáng đâu, nếu không sau này sao có thể tốt nghiệp được chứ?”

Tôi nghiến chặt răng, kéo Phương Phương nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc của cố vấn Đỗ.

Cuối cùng, tất cả thành viên trong tổ tập trung lại kí túc xá của tôi, sau khi nói hết tất cả chân tướng thì mọi người đều nổi giận.

“Tớ thấy cố vấn Đỗ đúng là một con bọ hung đeo mặt nạ, thối nát trơ trẽn!”

“Thủ đoạn này của lão giống như lợn nái mặc áo lót, từng lớp từng lớp riêng.” (老母猪穿胸罩: Bởi vì lợn nái có rất nhiều dú nên nếu mặc áo lót cho nó thì phải mặc rất nhiều cái riêng, trong trường hợp này câu này dùng để chỉ phường lừa lọc, giở hết trò này đến trò khác.)

Cơn giận trong lòng tôi từ một ngọn lửa nhỏ xíu cháy thành ngọn lửa to hừng hực.

Phương Phương quay người sa sút tinh thần ngồi trên giường, nhếch miệng cười mỉa, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc: “Có một tiền bối là người ở huyện của tớ, lúc đó cố vấn Đỗ cũng hứa hẹn sẽ ghi tên của tiền bối đó vào và cùng chia tiền thưởng với nhau, anh ấy vốn định dùng số tiền đó để chữa bệnh cho bà nội cuối cùng cố vấn Đỗ đổi ý, đến khi anh ấy đi làm công đủ tiền thuốc rồi thì bà nội đã qua đời vì bệnh tật…”

Tôi nhìn Phương Phương trong lòng vô cùng khó chịu.

Phương Phương đã cực kỳ nỗ lực để tiến bộ, mỗi ngày chỉ ăn bánh bao với cháo loãng, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó chỉ để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Cậu ấy là học sinh xuất sắc nhất tổ chúng tôi, nghe nói cậu ấy đã giành được học bổng cấp Quốc gia hằng năm.

Ngoại trừ Phương Phương ra tổ chúng tôi còn có một sinh viên cá biệt - chị Nam.

Chị Nam cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ vào thùng rác.

“Nghe nói ngày đầu xây trường, cánh cửa khoa mình hồi đó chẳng xấu hoắc như bây giờ đâu, là cố vấn Đỗ vì thể diện đổi thành kiểu dáng Châu u xấu xí như bây giờ đó, mấy cô cậu chắc không biết nhỉ? Cái cửa xấu muốn chết này có giá một trăm vạn đấy!”

Chúng tôi chụm đầu vào một chỗ tập trung tinh thần để nhiều chuyện.

Chị Nam khinh thường cười: “Lão ép sinh viên mỗi người nộp hai ngàn tệ, còn hứa sau khi tốt nghiệp và hoàn thành dự án thì sẽ ghi tên họ vào bức tường danh dự trong trường.”

“Hóa ra bức tường danh dự trong trường là từ đó mà ra! Trách không được toàn là sinh viên của thầy Đỗ hướng dẫn được khắc vào…”

Từng tiếng chửi tinh hoa quốc túy vang lên trong ký túc xá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play