Được ông nội hun đúc, cũng từ sức ảnh hưởng to lớn của ông trong giới Hóa học, tôi cũng tiếp tục học Thạc sĩ chuyên ngành Hóa.Ngày đầu tiên làm thủ tục nhập học của nghiên cứu sinh, vì nhà ở gần nên toi đi bộ đến đăng kí, trong lúc giao học phí thì trong ví lại chỉ toàn tiền lẻ, ngay cả tiền xu cũng có.
Sở dĩ không quét mã thanh toán là vì ông nội không thích Smartphone nên tôi cũng học theo ông, chỉ dùng kiểu điện thoại cũ để nghe gọi là chính,
Không ngờ rằng, một màn này khiến giảng viên kiêm cố vấn viên Đỗ Hiếu của tôi đi ngang qua để ý.
Thế là hình tượng của tôi trong mắt của thầy ấy trở thành “đứa con bị bỏ rơi”, bố mẹ đi làm không có ai chăm sóc. Từ đó trở đi, thầy phát huy tinh thần cay nghiệt của mình, chèn ép tôi khắp nơi.
“Em có biết em thua kém các bạn học khác ở điểm nào không?”
Thầy ấy cướp công trình thiết kế của tôi, nói xấu tôi làm thí nghiệm sai, còn vu khống cho tôi về vụ nổ trong phòng thí nghiệm.
Khi ông nội tuyệt vời của tôi phát hiện ra, ông đã vô cùng tức giận: “Tiểu Đỗ, cậu có biết cậu thua con bé ở điểm nào không?”