Bày tỏ thái độ xong, Tống Quốc công còn không yên tâm hỏi: “Đúng rồi, con chỉ lấy một bộ ‘Hàn mai đồ’ có đủ mở một y quán hay không?”
Tuy trên danh nghĩa Quốc công phủ cũng có y quán, nhưng những việc này vẫn do Tần thị xử lý, cho nên Tống Quốc công thật sự không biết mở một nhà y quán cân bao nhiêu tiền bạc.
Đối với Tống Quốc công hiện tại, mấy thứ kia dù tốt, cũng là vật chết, nào có thể tung tăng nhảy nhót như đại tôn tử được.
Tống Gia Ngôn nghe vậy đại hỉ, hắn kích động mà chà chà ngón tay, thử nói: “Vậy bức 《 Chước cầm đồ 》kia của cha……”
Tống Quốc công mạnh miệng nói rất sảng khoái, chờ đến khi Tống Gia Ngôn thật sự hỏi xin ông những thứ khác, ông lại tỏ vẻ cực kỳ đau lòng: “《 Chước cầm đồ 》 thì không thể được, đây là mệnh của cha con, nếu con cầm nó đi, cha cũng không đợi được tới ngày ôm tôn tử.”
Tôn tử quan trọng, bảo bối cũng rất quan trọng, Tống Quốc công lo lắng con trai thật sự nhớ thương đại bảo bối của mình, lập tức ngượng ngùng nói: “Còn không phải mở một y quán sao, đâu xài hết bao nhiêu tiền, một bức ‘Hàn mai đồ’ khẳng định đủ rồi, khẳng định đủ rồi……”
Dù không đủ, chỗ ông cũng còn có rất nhiều tranh chữ bình thường, tóm lại chính là không thể động tới bảo bối của ông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play