Buổi giao lưu kết thúc trong biểu cảm phức tạp của Doãn Thường Lăng, các cậu ấm cô chiêu nói xong chuyện cần nói, đều về nhà hết.

Doãn Thường Lăng ngồi trong ô tô, bảo tài xế lái xe, giữa đường gặp phải Bách Vụ Thanh, lúc nhìn thấy cậu, khuôn mặt vô cảm của đối phương rách một góc, mỉm cười vẫy tay với cậu.

Doãn Thường Lăng cũng vẫy tay.

Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng kết bạn rồi.”

“À… chắc vậy.” Doãn Thường Lăng gật đầu, cậu ôm ngực bằng một tay, nhắm hờ mắt.

Đừng đập nhanh thế nữa, chỉ là bạn bè thôi.



Ngày hôm sau, suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Thường Lăng thức dậy chính là – vãi! Mình trở thành bạn bè với ánh trăng sáng thật rồi!

Điên rồi!!!

Doãn Thường Lăng chà răng thật mạnh, như thế đang chà cái dạ dày hối hận xanh cả ruột của mình, tuy nhiên gương mặt tươi cười của Bách Vụ Thanh vụt loé trong đầu.

Động tác cậu chậm dần, cặp mắt không nhịn được mang ý cười.

Thực ra cũng rất tốt… hì…

“Đậu! Cười cái gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play