Bên này khiêu vũ xong, Doãn Thường Lăng thả tay, thong thả đi mất.

Bách Vụ Thanh đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng cậu, trên tay vẫn còn vương cảm giác khi nắm tay cậu.

Hắn từ từ ngồi xuống, một tay che mặt mình, chỉ cảm thấy nóng bừng, khoé môi đang vểnh lên như điên.

Được nắm tay rồi… còn nắm rõ lâu.

Doãn Thường Lăng vào phòng, lại tán gẫu dăm câu với Giả Dị Gia.

“Thường Lăng, cậu sao thế, từ nãy đến giờ vẫn đang cười, ngớ nga ngớ ngẩn.” Giả Dị Giả chỉ vào mặt cậu, tiện thể huých Vương Đông Kỳ đứng bên cạnh, “Vương Đông Kỳ, cậu bảo xem có đúng không?”

Vương Đông Kỳ trước nay không hùa theo cậu ta, kiểu nói một đằng làm một nẻo, lần này lại nghiêm túc gật đầu, “Đúng thế.”

“Thế á???” Trong lòng Doãn Thường Lăng lỡ một nhịp, không hay rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play