Ăn như rồng cuốn, Doãn Thường Lăng kết thúc bữa ăn này bằng một cú ợ.
“Cậu kỳ lạ thật đấy.” Doãn Thường Lăng nhìn chằm chằm Bách Vụ Thanh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nói.
“Kỳ lạ gì?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.
“Không phải đáng lẽ cậu là kiểu lạnh lùng với tất cả mọi người sao? Tại sao lại thích… quấn lấy tôi thế?” Ăn no xong tràn trề sức lực, Doãn Thường Lăng thốt ra mối nghi ngờ của mình.
“Tại sao?” Bách Vụ Thanh thoáng dừng, mỉm cười, chỉ trong chớp mắt, thế giới bên ngoài mất hết màu sắc, “Vì tôi muốn làm bạn với cậu.”
“Làm bạn với tôi? Tôi có gì hay?” Sao kiếp trước Bách Vụ Thanh không dính người thế này?
“Cậu là người hợp ý nhất, vừa mắt nhất, muốn kết bạn nhất mà tôi từng gặp.”
“Thật?” Không thể không nói, được một người thế này đánh giá cao, lòng ham hư vinh của Doãn Thường Lăng được thỏa mãn to lớn.
“Tất nhiên là thật.” Bách Vụ Thanh cảm thấy vẻ mặt vui sướng rõ ràng của đối phương, bàn tay đặt dưới gầm bàn hơi co lại.
Thỏa mãn dễ dàng thế này?
Đáng yêu quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT