Thu dọn xong đi xuống, các bạn đều đang khiêu vũ và trò chuyện, rõ ràng là đều ăn tối xong rồi.

Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đứng trong góc, tay cầm tay, Doãn Thường Lăng không thể đi đến đó được, bèn quay người tìm chỗ cung cấp tráng miệng.

Còn chưa đến Bách Vụ Thanh đã chặn đường cậu, “Mấy cái này không thể no được, tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi, đi theo tôi.”

Doãn Thường Lăng sờ cái bụng lép kẹp của mình, ngoan ngoãn đi theo Bách Vụ Thanh.

Hình như họ có duyên với vườn hoa, lần này đi ra vẫn là vườn hoa, nhưng phong cách khác hẳn, chỗ này to hơn, tinh xảo hơn chỗ lần trước.

Không xa, trên một chiếc bàn dành để nghỉ ngơi bày đầy thức ăn, đèn chùm trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Hơi mờ ám, có điều Doãn Thường Lăng chẳng có cảm giác gì, trong mắt cậu chỉ còn lại bàn thức ăn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play