Không biết trên sàn đã nhảy mấy vòng, Doãn Thường Lăng ăn kem xong, bèn nhìn thấy Bách Vụ Thanh lại đi về phía mình.
“Sao lúc nãy cậu lại chạy mất?” Doãn Thường Lăng hỏi.
“Đi vệ sinh.” Bách Vụ Thanh nói rồi gật đầu, nhấn mạnh tính chân thực của câu nói.
Doãn Thường Lăng không để ý nhiều, ánh mắt nhìn Bách Vụ Thanh của cậu bây giờ đã có dâu tây bồi đắp, đây là ân nhân! “Ra ban công đi, ở đây đông người quá.”
Đây là lần đầu tiên Doãn Thường Lăng chủ động tìm hắn nói chuyện, mắt Bách Vụ Thanh hơi mở to, khóe môi không khỏi vểnh lên, “Được.”
Đúng là ban công yên tĩnh hơn hẳn, hai người đứng đó càng yên tĩnh.
Chút ngượng ngùng quanh quẩn trong không khí.
Doãn Thường Lăng bỗng hơi hối hận, sao tự dưng cậu lại máu bốc lên đầu thế này???
“Cậu ôn tập ra sao rồi?” Bách Vụ Thanh như đọc thuộc kịch bản, nói khô không khốc.
Nếu người xung quanh nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ là không thể tin được. Hot boy kiêu ngạo lạnh lùng đâu rồi???
“Ổn lắm, không có vấn đề gì.” Doãn Thường Lăng tràn trề tự tin.
Bách Vụ Thanh chớp mắt, sao khác đáp án trên sách quá vậy??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT