Tim Bách Vụ Thanh đập thình thịch, nhìn chằm chằm Doãn Thường Lăng một lúc, ôm ngực vội vàng chạy mất.

Bóng lưng toát lên cảm giác hoảng loạn chạy trốn.

Doãn Thường Lăng lấy làm lạ nhìn ra sau mình, “Không có gì mà? Chạy làm gì?”

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã bị kem trong tay thu hút hết sự chú ý.

Không rõ tại sao, Doãn Thường Lăng rất thích ăn dâu tây, gồm mọi thứ có vị dâu tây, lạnh càng tốt, dù nhà cậu giàu, nhưng nhìn thấy thứ này, cậu vẫn như thể mấy trăm năm rồi chưa được ăn vậy…

Doãn Thường Lăng tự kiếm cớ cho mình.

Có thể đây chính là yêu thích thuần túy chăng, dù có thể nhìn thấy dễ dàng, nhưng vẫn không biết chán.

Nhét thêm một miếng kem vào miệng, khuôn mặt cậu mang niềm vui sướng.

A~ Toẹt! Vời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play