Đây vốn là thời khắc vui vẻ, nhưng trong lòng chẳng sung sướng chút nào…

Doãn Thường Lăng há to ăn hết kem của mình, chỉ còn lại ốc quế, rồi cướp mất kem của Bách Vụ Thanh, “Tôi không thích ăn ốc quế, cho cậu đấy.”

Dứt lời, chẳng chê bai, cậu lại há to ăn hết kem của Bách Vụ Thanh, rồi đưa cho hắn một cái ốc quế, hung dữ nói: “Này!”

Ăn kem nhanh quá khiến huyệt thái dương của Doãn Thường Lăng đau nhói, từ đầu đến cuối cậu đều không nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, tự dưng thấy chột dạ.

“Cậu Bách, đến rồi.” Tài xế nói.

“Ồ, vâng.” Bách Vụ Thanh mở cửa, ra ngoài rồi đóng cửa, một tay cầm hai cái ốc quế ăn một miếng, nói với Doãn Thường Lăng: “Cảm ơn.”

“Éc, đi thôi đi thôi.” Doãn Thường Lăng vẫn không nhìn hắn, chỉ xua tay.

Ô tô đi mất, Bách Vụ Thanh xoa chóp tai nong nóng, nhìn hai cái kem bị ăn sạch chỉ chừa lại ốc quế, bật cười im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play