“Tinh tinh tinh…” Bách Vụ Thanh chờ Doãn Thường Lăng trả lời, hơn mười phút sau chờ được một cuộc gọi, vì chột dạ nên hắn không dám nghe máy.

“Alo?”

“Ra đây, tôi ở cửa nhà anh.”

“Cái…”

Điện thoại cúp máy.

Bách Vụ Thanh tút tát lại, chạy bình bịch xuống tầng, sau đó lại nhìn xem mình có chỗ nào không ổn không, chuẩn bị hòm hòm rồi mới mở cửa.

Doãn Thường Lăng ngồi xổm ở cửa nhà hắn, trên người mặc áo lông dày cộp, như một quả bóng xù lông.

“Thường Lăng…” Bách Vụ Thanh cất tiếng gọi.

“Anh lại đây cho tôi!” Doãn Thường Lăng kéo cổ áo hắn, dẫn hắn đến một ngôi đình nhỏ mà cậu nhìn thấy lúc đi ngang qua đây.

Bách Vụ Thanh bị cậu ấn lên cột đá, hai tay vòng quanh eo cậu.

“Sao không viết bài?”

“Anh viết rồi.”

“Đề bài là “Quay ngược thời gian”, tiên sư anh viết rồi sao lại bị 0 điểm?”

“Anh không biết…”

“Anh đã viết cái gì?!”

“Em.”

Doãn Thường Lăng bỗng dưng không cáu nổi nữa, toàn bộ nghẹn trong lồng ngực, lơ lửng ở đó, “Em tưởng anh thông minh lắm, sao toàn làm chuyện ngu ngốc thế. Lần này anh thi như thế, bố mẹ anh không thất vọng à?”

“Không đâu, họ biết trình độ của anh, hơn nữa quan trọng nhất là thi đại học, anh chỉ cần thi tốt lần đó là được.” Bách Vụ Thanh lắc đầu, cười nói.

Doãn Thường Lăng cảm thấy mình hơi đau lòng, “Đệt… Quả nhiên bọn học giỏi chỉ thi cái này chơi chơi thôi… Thế chúng ta hẹn đi, thi đại học, cùng thi Thanh Hoa.”

“Được, em muốn ở lại trong nước thì ở lại trong nước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play