Nửa năm trôi qua, cuối cùng cũng có bảng điểm cuối kỳ.

“A!!!” Một tiếng hét vọng ra từ phòng Doãn Thường Lăng!!

“Sao thế?! Con trai, con không sao chứ?!” Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, mẹ Doãn lo lắng hỏi.

Doãn Thường Lăng vội vã đáp, “Mẹ, con không sao, mẹ yên tâm.”

Chờ tiếng bước chân bên ngoài đ xa, Doãn Thường Lăng bắt đầu lăn lộn trên giường, lần đầu tiên cậu cảm thấy thỏa mãn thế này.

Hạng nhất!! Mình hạng nhất!!!

Doãn Thường Lăng nhìn bảng điểm trong điện thoại, cảm thấy mình sắp ngất xỉu, tay run run chụp ảnh màn hình, rồi gửi cho Bách Vụ Thanh.

Doãn: ‘Bách Vụ Thanh!!! Nhìn này!!! Em vượt qua anh rồi!!!’

Ngài Bách cấm dục: ‘Chúc mừng. ヾ(●`●)’

Doãn: ‘Anh đổi tên đi!’

Ngài Bách cấm dục: ‘Được.’

Chồng của Thường Lăng: ‘Luyện tập bao lâu nay cuối cùng không bị lãng phí. Vợ mình giỏi quá!’

Doãn: ‘…’

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Còn phải nói à, không nhìn xem em là ai?!’

Doãn Thường Lăng cảm thấy hơi nóng cuồn cuộn ập lên đầu, cậu điên thật rồi, thế mà còn đùa theo Bách Vụ Thanh.

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Anh thi thế nào?’

Bách Vụ Thanh trả lời rất nhanh: ‘127 khối.’

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘??? Sao mà thế được?! Anh làm văn được bao nhiêu điểm?’

Doãn Thường Lăng trợn trừng mắt, hận không thể trừng mắt khoét một cái hố trên điện thoại của mình.

Chồng của Thường Lăng: ‘0 điểm.’

Không do dự chút nào, giọng rất nhẹ nhàng… Trái tim Doãn Thường Lăng chùng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play