“Thế anh là cục cưng của em à?” Bách Vụ Thanh hỏi một đằng đáp một nẻo.

Một sợi dây trong đầu Doãn Thường Lăng đứt phựt.

Bạn ơi tỉnh táo đi! Hình tượng nhân vật OOC rồi!

Có điều Bách Vụ Thanh bây giờ là một món hàng dễ vỡ, không dám châm chọc, cậu chỉ có thể xoa đầu đối phương, vò mái tóc mềm mại này thành một cái tổ chim, bắt chước giọng điệu của Bách Vụ Thanh, “Anh không phải cục cưng của em thì ai?”

Giờ Bách Vụ Thanh mới hài lòng buông tay, vui vẻ nói: “Bảo quản gia mang lên là được, em không cần đích thân đi lấy đâu.”

“Không sao, dù sao thì em cũng không bận, vả lại phần lớn nguyên nhân anh khóc cũng là tại em.” Doãn Thường Lăng thở dài, cậu thật sự bó tay với người này, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.

Ra ngoài cửa, quản gia đang lau cốc dưới tầng một, Doãn Thường Lăng xuống tầng, hỏi: “Bác quản gia ơi, có trứng gà chín không ạ?”

Quản gia hơi sửng sốt, lắc đầu, “Không có, trứng gà sống thì còn nhiều lắm.”

“Được, cháu mượn bếp được không ạ?” Doãn Thường Lăng chỉ vào phòng bếp.

“Tất nhiên là được, cậu chủ Bách đã dặn dò, chỉ cần là yêu cầu của cậu thì đều phải thỏa mãn vô điều kiện.” Quản gia hơi khom lưng, rất lịch thiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play