“Em phải đối xử tốt với anh đấy.” Bách Vụ Thanh nhìn đăm đăm vào môi Doãn Thường Lăng, thì thầm.

“Ừm, chắc chắn rồi.”

“Thế em hôn hôn anh được không?” Bách Vụ Thanh ngước mắt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt vừa khóc tỏ vẻ lấy lòng.

Doãn Thường Lăng đau lòng bụm mặt hắn, dịu dàng hôn lên môi hắn, “Anh tốt lắm, thật đấy, vậy nên đừng hạ thấp mình như thế trước mặt em được không?”

Bách Vụ Thanh chớp mắt, bối rối gật đầu, rõ ràng là chưa nghe lọt, cặp mắt cười của hắn hơi khép lại, chu môi nói: “Hôn cái nữa, hôn cái nữa.”

Tim Doãn Thường Lăng rung động, đặt một nụ hôn lên mắt hắn, người đó vô thức nhắm mắt, hàng mi dài run nhè nhẹ, đến khi nụ hôn kết thúc lại vội vàng mở mắt, như chẳng muốn lãng phí thời gian nhìn thấy Doãn Thường Lăng chút nào.

Dái tai Doãn Thường Lăng đỏ tưng bừng, cậu đứng dậy nói: “Nhà anh có trứng gà chín không? Mắt anh sưng rồi, em lăn cho anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play