Doãn Thường Lăng cảnh giác nhìn xung quanh, cứ như thích khách sắp đi ám sát hoàng đế, vẻ mặt nghiêm nghị.

Không đáng sợ cho lắm, nhưng rất kích thích, thú vị!

Bách Vụ Thanh nắm chặt tay cậu, giây phút lãnh đạo trường đi qua, hắn tìm thấy một góc chết camera, lập tức lủi vào đó.

Trong tay mềm mại khiến chóp tai hắn ửng đỏ, người này không giãy tay ra…

Chạy thẳng ra sau trường, chỗ này là nơi duy nhất không có camera giám sát, nhưng tường rất cao, xung quanh cũng không có công cụ để ra ngoài.

“Làm sao ra được?” Doãn Thường Lăng chống nạnh bằng một tay, buồn phiền nhìn bức tường cao gấp đôi mình. “Sao mà như nhà tù ấy.”

Bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì không đúng, ánh mắt đáp xuống tay còn lại không thể chống nạnh được, bên tay đó bị một bàn tay trắng ngần mảnh dẻ xinh đẹp nắm chặt, hoàn toàn không có tự giác buông ra.

Mặt cậu bắt đầu tăng nhiệt độ, cậu giãy giụa, “Người anh em ơi, thả tay ra được rồi.”

“Ồ, quên mất.” Trên mặt Bách Vụ Thanh không gợn sóng gì, thả tay ra rất bình thường, gần như không thấy được vẻ không nỡ trên mặt, Doãn Thường Lăng rất khó nghĩ lệch lạc.

“Đi từ đây.” Bách Vụ Thanh chỉ vào cánh cửa gần như cùng một màu với mặt tường bên cạnh, nếu không nhìn kỹ thì cơ bản là không nhìn thấy được.

Doãn Thường Lăng thầm lấy làm lạ, “Cậu không phải học sinh ngoan à? Sao lại biết cả vụ này?” Nói xong Doãn Thường Lăng bèn hối hận, ai bảo học sinh ngoan thì không được tìm hiểu về trường??

Bách Vụ Thanh phì cười, ánh mắt chứa chút hoài niệm, “Tình cờ phát hiện ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play