Lúc Bách Vụ Thanh dọn dẹp xong đi ra ngoài, chẳng thấy bóng Doãn Thường Lăng đâu, nụ cười nơi khóe môi hắn vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt cũng tối sầm, trong lòng trống rỗng, không kìm được nở nụ cười tự chế giễu.
Đúng là đắc ý quá mức rồi, thế mà lại ảo tưởng bảo cậu ấy đợi mình…
Đang buồn bực, cổ tay hắn bị siết, chẳng biết Doãn Thường Lăng chòi từ đâu ra, tỏ vẻ căng thẳng, “Này! Mau ngồi xuống! Sao cậu tắm chậm thế? Lãnh đạo đến đuổi mọi người đi rồi! May mà tôi nhanh trí trốn đi, nếu không một mình cậu ở trong trường trống không, sẽ bị xử phạt đấy!”
Bách Vụ Thanh ngơ ngẩn nhìn gáy Doãn Thường Lăng, nhiệt độ truyền tới từ cổ tay không lúc nào không nhắc nhở hắn rằng đây không phải mơ.
Mắt hắn tràn ngập tình cảm sâu đậm, gần như không kiểm soát nổi, nổ tung ra ngoài.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được.
Bách Vụ Thanh trở tay nắm ngược cổ tay Doãn Thường Lăng, nói khẽ: “Mình biết có chỗ trốn được giáo viên, cậu đi theo mình.”
Doãn Thường Lăng gật đầu không chần chừ, “Ừ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT