Sau khi người anh trai thứ ba rời đi, Điền Hi Vy cũng không để những việc này trong đầu.

Dù sao gia đình Điền Gia có ra sao thì bây giờ cũng chẳng còn liên can gì đến nàng nữa.

Không để bản thân suy nghĩ thêm thì chiếc bụng của nàng đã đánh trống kêu đói khiến Điền Hi Vy không khỏi khổ cực. Kể từ khi lấy lại được một chút thần lực của mình thì sức ăn của nàng đã tăng lên đáng kể.

Đến bây giờ đã ăn bằng với hai suất của nam giới rồi.

Đi đến phòng bếp nàng đeo tạp dề lên hông mà bắt tay vào làm bữa sáng cho mình, tuyệt nhiên người hầu thế mà lại không ngăn cản.

Họ lướt qua nàng như một người lạ, không có thân phận chủ tớ gì.

Mà Điền Hi Vy lại cảm thấy quá quen với thái độ của họ, từ khi nàng trở về Điền Gia ngoài những lời bàn tán và khinh miệt ra thì đích thị họ chưa bao giờ đối tốt với nàng như một vị chủ thật sự.

Sau khi bữa sáng đã làm xong nàng cũng mặc kệ một gia đình vui vẻ ăn sáng kia mà trực tiếp đi lên phòng.

Mà hành động này sớm đã bị người nào đó để ý.

Điền Thanh nhìn sang bóng lưng người chị đang dần đi mất, cô ta bày ra bộ mặt buồn bã: “Cha mẹ… có phải do con mà chị không ăn sáng cùng với gia đình không?”

Cha Điền thấy con gái nuôi buồn bã rồi lại nghĩ đến đứa con gái ruột là Điền Hi Vy thì không khỏi tức giận.

“Con lo lắng cho con bé đó làm cái gì, sống bên ngoài biết bao nhiêu năm học thói hư tật xấu nên giờ đâu coi gia đình này ra gì!”

Điền Vô Cận nghe cha phê bình không khó bày ra bộ mặt khó chịu: “Dù sao con bé cũng là máu mủ ruột thịt của chúng ta, cha đừng nên nói quá lời như thế. Còn em nữa Tiểu Thanh, hai đứa đã không có quan hệ tốt thì đừng quá tiếp xúc gần anh không muốn giải quyết mâu thuẫn gì của hai đứa cả.”

Bị anh trai nói như thế Điền Thanh không khỏi có chút thất kinh, người anh trai thương yêu mình như thế mà lại nói ra những lời này.

“Em xin lỗi…”

Thấy bữa ăn không còn mấy vui vẻ như lúc đầu Điền Tư Hiểu cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm: “Cha mẹ, anh cả con đi làm trước.”

Dừng lại một chút Điền Tư Hiểu xoa đầu Điền Thanh nhẹ giọng: “Học cho tốt, mọi việc anh giúp em giải quyết.”

Nói rồi anh cũng rời đi, mà Điền Thanh được chiều chuộng như thế liền nói lớn: “Anh hai, em thương anh nhất!”

Ở trên lầu Điền Hi Vy thông qua bí thuật nghe được câu chuyện dưới nhà không khỏi cười lạnh, nàng mở cửa phòng đặt thức ăn lên trên bàn.

“May mà nhớ ra còn có nhóc nên nấu dư ra một phần.”

Ước chừng cậu bé bây giờ cũng đã tỉnh.

“Chị… chị là ai..”

Giọng nói non nớt vang bên tai khiến Điền Hi Vy không khỏi mềm lòng, nàng ngồi bên cạnh bạn nhỏ rồi nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé.

“Bạn nhỏ này, bà em nhờ chị trông nom em cho đến lớn. Còn bà đã được một vị thần xinh đẹp dẫn đi rồi.”

Trước những lời dụ dỗ nhẹ nhàng đứa bé không khỏi ngại ngùng nhìn nàng hỏi: “Vậy chị chính là vị thần xinh đẹp đó sao?”

Trước câu hỏi ngây ngô này Điền Hi Vy bật cười.

“Đúng thế, nên là bé ngoan thì phải ăn hết thức ăn đi đúng không nào?”

Dường như cậu bé nhận ra được điều gì đó liền trở nên bối rối mà khóc.

Lần đầu nhìn thấy trẻ con khóc trước mặt mình làm cho Điền Hi Vy cảm thấy vô cùng bối rối, nàng sốt sắn hỏi: “Sao lại khóc? Ai làm em sợ sao?”

Tất nhiên “Ai” ở đây là đang nói đến thứ tâm linh đó.

Đáp lại nàng là một giọng bé thút thít: “Em xin lỗi… em làm dơ mất chiếc giường đẹp này rồi… sau này lớn, em sẽ đền cho chị một cái mới.”

Điền Hi Vy phì cười, thì ra là như thế.

Nàng dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ.

“Đừng lo, chị giàu lắm. Chị nuôi em sau này lớn lên nuôi lại chị được không nè?”

Hai mắt đứa bé sáng lên vui vẻ tung hô: “Em hứa luôn!”

Nhưng chỉ mới vui vẻ cậu bé lại trở nên rụt rè.

“Em… em… tên là Hứa Lâm Giai.”

“Được được, Lâm Giai ăn sáng đi nào rồi tí nữa thay một bộ đồ mới được không? Chị mua cho em rồi.”

Bé con nghe lời gật đầu nhỏ rồi chuyên tâm ăn bữa sáng của mình, có lẽ do đã đói lâu nên khi ăn đứa bé lại ăn rất nhanh.

Nàng như một người mẹ chăm con nhỏ lấy khăn lau miệng cho Giai Giai rồi dặn dò cậu ăn chậm lại.

Trong lúc đó nàng cũng ăn bữa sáng của mình, may thay lần này gia đình Điền đều đã đi làm còn Điền Thanh thì đi học nên nàng cảm thấy rất thoải mái.

Mang bát dĩa đặt vào bồn rửa chén rồi lên lầu.

Vừa tính bước vào phòng thì một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn tên trên danh bạ nàng liền bắt máy.

“Thượng Quan Lão Đại gọi cho tôi có việc gì sao?”

Bên đầu dây bên kia Thượng Quan Vũ im lặng được một lúc rồi cũng đáp lại: “Lát nữa gặp nhau ở chỗ cũ.”

Nghe giọng điệu không mấy vui vẻ của Thượng Quan Vũ, Điền Hi Vy cũng đành thở dài đáp ứng: “Được.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play