Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 9: Sao cậu lại ở đây…


1 tháng

trướctiếp

Đến hội trường, đã có nhiều học sinh đến tham dự cuộc họp, cô tìm được chỗ ngồi, Tiêu Tử Mặc cùng ngồi xuống bên cạnh cô.

Đội trưởng ban lễ tân là phó ban chịu trách nhiệm các việc bên ngoài của Hội học sinh, cậu nói với mọi người: “Hôm nay là buổi họp đầu tiên, lát nữa sẽ có những thành viên khác của Hội học sinh tới.”

Ba phút sau, cửa bị đẩy ra, Bối Doanh Doanh thấy, Du Hàn và một nam sinh khác đi vào.

Du Hàn mặc một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây đen, đồng phục học sinh đơn giản mà cậu mặc lại có khí chất hơn người khác, vẻ mặt lạnh lùng, không có ý cười nào trên mặt.

Bối Doanh Doanh biết cậu là Chủ tịch Hội học sinh, nhưng khi nhìn thấy cậu, vẫn sừng sờ một chút.

Phó ban chịu trách nhiệm các việc bên ngoài nhìn thấy Du Hàn, cũng sững sờ: “Cậu đích thân đến đây sao?”

Nam sinh bên cạnh cười: “Chúng tôi vừa họp xong ở tòa hành chính, nhân tiện mời cậu ấy đến xem một chút.” Cậu ấy là Phó chủ tịch Hội học sinh.

Bọn họ lại lấy thêm một cái ghế, phó ban chịu trách nhiệm các việc bên ngoài tự nhiên đứng lên, nhường chiếc ghế C* của bàn tròn hội nghị cho Du Hàn.

*C là center, trung tâm.

Hôm nay có hơn mười học sinh đến tham gia cuộc họp, Du Hàn liếc nhìn mọi người, thấy Bối Doanh Doanh ngồi ngay chỗ đối diện, mà lúc này Tiêu Tử Mặc hơi nghiêng người, hình như đang nói gì đó với cô, khẽ mỉm cười.

Cô đang vô thức nhìn cậu chăm chú, lúc này tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu, trái tim cô bất giác đập loạn nhịp, vội vàng nhìn chỗ khác.

Du Hàn tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cuộc họp chính thức bắt đầu, phó ban chịu trách nhiệm các việc bên ngoài lên tiếng: “Tôi là đội trưởng của mọi người, Địch Dịch, giới thiệu một chút người này là Chủ tịch Hội học sinh của chúng ta Du Hàn, Phó chủ tịch Hiểu Quang.”

Vài nữ sinh lớp mười tham gia cuộc họp nhìn Du Hàn, lộ ra ánh mắt mê trai.

“Mọi người tự giới thiệu bản thân trước đi, chúng ta làm quen một chút.” Địch Dịch cười.

Vì vậy bắt đầu từ người bên cạnh cậu ấy, mọi người lần lượt giới thiệu, đến lượt Bối Doanh Doanh, vì cô nói bé quá, Địch Dịch hỏi: “Cậu tên gì cơ? Nói to lên chút.”

“Bối Doanh Doanh…” Cô nói to hơn, nhưng Địch Dịch vẫn nghe không rõ: “Bối cái gì, Bối Y Y?”

Cô bị hỏi nhiều, mặt đỏ lên, Địch Dịch còn muốn hỏi lại, thấy ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn, Hiểu Quang cũng nhìn sang: “Được rồi tiếp tục người khác đi, bắt nạt con gái vì nói nhỏ à, để danh sách trên mặt bàn làm gì.”

Địch Dịch cầm danh sách lên nhìn, xấu hổ sờ đầu: “Xin lỗi, Bối Doanh Doanh đúng không, người tiếp theo đi.”

Giới thiệu hết một lượt, Địch Dịch bắt đầu nói về việc sắp xếp công việc ở lễ kỷ niệm, cô được phân công vào nhóm thi hát và thi diễn thuyết của trường, Tiêu Tử Mặc cũng được phân công vào nhóm cô.

Bối Doanh Doanh đang nghe, đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, cô cau mày, cố chịu.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Bối Doanh Doanh nhanh chóng tìm nhà vệ sinh, nhưng đi vệ sinh xong cô vẫn thấy rất khó chịu, cô đi rửa tay, cô thoáng thấy Du Hàn bước ra từ nhà vệ sinh nam bên cạnh.

Nam sinh nhìn cô một cái, không nói gì, rửa tay xong đi ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng nữ sinh nhẹ nhàng mềm mại: “Du Hàn —”

Cậu quay đầu, cô gái bước đến, giọng hơi run:

“Cậu… cậu cho tớ mượn điện thoại được không? Điện thoại tớ hết pin…”

Đập vào mắt Du Hàn, là đôi má nhợt nhạt cô gái, trán cô lấm tấm mồ hôi, cô khẽ cau mày, dáng vẻ trông rất khó chịu.

Cậu cau mày: “Cậu sao thế?”

“Bụng tớ hơi đau.” Đột nhiên một cơn đau ập đến khiến cô hít vào một hơi lạnh.

Cậu lấy điện thoại ra, đưa cho cô, cô cầm điện thoại gọi cho Viên Man Hà. Viên Man Hà nghe vậy, bảo cô lập tức tìm một chỗ nghỉ ngơi, bà lập tức đến trường.

Kết thúc cuộc gọi, cô trả điện thoại cho cậu, đau đớn dựa vào tường ngồi xổm xuống, co người thành một quả bóng nhỏ: “Cảm ơn cậu, mẹ tới nói đến đón tớ ngay, cậu về trước đi…”

Du Hàn cúi đầu nhìn cô: “Cậu định ngồi xổm mãi sao?”

Cô không trả lời.

Cậu ngoảnh mặt, nhìn xung quanh, mấy giây sau, chợt nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”

Cô ngẩng đầu nhìn ảnh, mắt có chút nghi ngờ.

Cậu gặp ánh mắt của cô, thấy cô có vẻ ngu ngơ, mãi không có phản ứng.

Thế là nam sinh ngồi xổm trước mặt cô, thở dài bất lực, giọng nói nhẹ đi một chút —

“… Đứng lên được không?”

Bối Doanh Doanh nhìn theo hành động ngồi xổm xuống của cậu, sau đó cô phục hồi lại tinh thần, chớp mắt, gật đầu.

Cô chống tay vào bức tường sau lưng, đứng lên một cách khó khăn.

Nhưng tay ra nhiều mồ hôi, cô trượt tay, suýt ngã xuống đất, nam sinh dùng một tay vững vàng đỡ cô —

Theo đà ôm cô vào lòng.

Đầu cô ngay lập tức áp vào ngực của cậu, mùi thơm lạnh lẽo trên người cậu xông vào mũi cô.

Đầu óc cô cứng đờ, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.

Nam sinh cầm cổ tay cô không buông, nhìn cô, giọng khàn khàn hỏi:

“Có thể đi được không?”

Cô cụp mắt không dám nhìn cậu, lông mi khẽ run run, do dự một chút rồi gật đầu.

Lúc này cậu mới buông tay cô ra.

Nam sinh đi ở phía trước, cô đi theo phía sau, vì quá đau, cô đi từng bước nhỏ, sợ bị ngã.

Cậu quay đầu nhìn cô, rồi quay đầu lại, đi chậm lại.

Quay lại phòng họp, Hội học sinh thường họp ở đây, Du Hàn lấy chìa khóa, mở cửa bật đèn, để cô đi vào.

Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, khi quay đầu thấy Du Hàn để cửa mở, cũng vào trong, ngồi đối diện cô.

“Cậu… không về sao?” Cô nói khẽ.

Nam sinh ngước mắt, giọng nói bình thản:

“Bình thường khi phòng họp không có người của hội, người ngoài không thể tùy tiện vào.”

“Cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu rồi.” Cô mím môi bị khô, lấy cốc nước trong cặp ra, nhưng uống hai hớp thì hết.

Cô nuốt cổ họng khô khốc, khó chịu một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi người đối diện: “Gần đây có chỗ nào có nước nóng không?”

Cô nghe Kỷ Diệu nói trường học lắp máy lọc nước ở nhiều nơi, để học sinh có thể lấy nước.

Du Hàn nhìn cô mấy giây, không nói gì, đứng dậy, cầm bình nước trên bàn, đi ra ngoài phòng họp.

Cô cảm thấy lòng rất ấm áp, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, vì cô luôn gây phiền phức cho cậu.

Một phút sau, nam sinh cầm bình nước nóng trở về, sau khi đun xong, cậu lấy chiếc cốc trong tủ ra, rót một nửa rồi đặt trước mặt cô.

“Cảm ơn…” Nước vừa đun khói nghi ngút, cô nhẹ nhàng thổi, sau đó cô thoáng thấy một chai nước suối đặt bên cạnh.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cậu đã ngồi lại chỗ đối diện.

Toàn bộ quá trình không nói một câu nào.

Cô cũng tự hỏi là cậu lấy nước suối ở đâu trong thời gian ngắn như vậy, quay đầu thì thấy một cái hộp nằm dưới đất ở cửa.

Cậu sợ nóng quá cô không uống được, nên cho cô một chai nước để đổ thêm vào…

Cô bất giác nhìn về phía đối diện, đèn trong phòng chiếu vào mặt nam sinh, cậu mím chiếc môi mỏng, sống mũi rất thẳng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng khắc, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, hở ra chiếc cổ trắng.

Vừa có nét kiêu ngạo của nam sinh, vừa có sự trưởng thành của đàn ông.

Cô đang muốn thu lại ánh mắt, đúng lúc nam sinh chuyển ánh mắt từ điện thoại sang mặt cô, bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó cô nhìn —

Nam sinh đứng dậy lần nữa, đi về phía cô.

Cô hồi hộp trong lòng, mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu uống nước che đi sự xấu khổ khi nhìn lén, nhưng cậu ngày càng đến gần, cô hoảng hốt nói: “Tớ chỉ…”

Cô còn chưa nói xong, nam sinh đưa điện thoại ra trước mặt cô.

“Điện thoại.”

“…”

Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy, là số điện thoại của Viên Man Hà, bà nói có thể sẽ đến muộn một chút, bị tắc đường, hỏi cụ thể xem cô đang ở đâu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô trả điện thoại cho cậu.

Hai người ngồi trong phòng họp, cách một bàn hội nghị, không ai nói gì.

Cô nằm úp mặt trên bàn định chợp mắt một tý, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Cô ngẩng đầu, thấy Bối Sơ Nhan đứng ở cửa, không tin được mở to hai mắt.

“Chị?”

 Bối Sơ Nhan vừa tan học thì nhận được điện thoại của mẹ, nói Bối Doanh Doanh bị đau bụng trong người không thoải mái, mẹ nói lát nữa sẽ đích thân đến đón hai đứa, bảo cô đi tìm em gái trước.

Nhưng khi cô đẩy cửa, nhìn qua một cái, ánh mắt rơi vào người Du Hàn, sắc mặt lập tức thay đổi, đáy mắt tràn ngập cảm xúc khó tin, trong ngực có một trận bão tố.

“Sao cậu lại ở đây…”

Du Hàn thấy cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, Bối Doanh Doanh trả lời thay cậu: “Vì vừa rồi họp xong em bị đau bụng, đúng lúc gặp cậu ấy.”

Bối Sơ Nhan kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn về phía em gái nói: “Đi thôi, xe của mẹ đang ở bên ngoài.”

Nói xong xoay người rời đi, Bối Doanh Doanh nhanh chóng đứng dậy, cầm sách lên, nói với Du Hàn: “Tớ đi trước đây, hôm nay cảm ơn cậu…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp