Mấy bạn học xung quanh nhìn người đột nhiên xuất hiện, há hốc mồm kinh ngạc.
“Du Hàn sao lại đến đây!”
“Mẹ nó chuyện gì đang diễn ra vậy…”
Bối Doanh Doanh đột nhiên thấy trước mặt cô có bóng lưng, kinh ngạc ngẩng đẩu, thấy vẻ mặt căng thẳng của Du Hàn.
Nam sinh quay đầu, mắt nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của cô, mắt sững sờ trong giây lát.
Cậu cau mày, nói với cô: “Bối Doanh Doanh, giáo viên tiếng Anh bảo cậu xuống tầng tìm cô.”
Cô ngẩn người phản ứng lại, cậu ấy đang muốn giúp cô giải vây.
Ti Quỳ trong mắt kinh ngạc, không ngờ Du Hàn sẽ đứng ra bảo vệ Bối Doanh Doanh —
Mũi cô chua xót, lập thức đổi thành giọng nói nhẹ nhàng lê hoa đái vũ*: “Du Hàn, là Bối Doanh Doanh làm rơi đồ của tớ, còn không thèm nói xin lỗi, đúng lúc cậu đến đây, cậu nhất định sẽ giúp tớ phân xử, đúng không?”
*Lê hoa đái vũ: xuất phát từ Trường hận ca (Bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn – Dương Quý phi) của Bạch Cư Dị. Ban đầu vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Nhưng sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Theo cloverdane)
“Không phải tớ…”
Cô bị buộc tội liền lắc đầu, còn chưa kịp giải thích, nam sinh quay đầu nhìn Ti Quỳ, lạnh lùng ngắt lời cô.
“Tôi với cậu có quan hệ gì sao, phải giúp cậu phân xử?”
Ti Quỳ nghẹn họng: “Tớ…”
“Nếu cậu đã muốn phân xử, vậy giờ có thể đi tìm giáo viên chủ nhiệm xem lại camera, camera so với tôi còn có sức thuyết phục hơn nhiều.”
Lời nói bóng gió của Du Hàn, tất cả mọi người có mặt lúc này đều nghe thấy.
Điều này có nghĩa là cậu nghĩ Bối Doanh Doanh vô tội?!
Ti Quỳ nắm chặt tay, trở nên kích động: “Du Hàn, cậu có ý gì, cậu cho là tớ đổ lỗi cho cậu ta sao?”
Lúc này, Lạc Phàm ở đâu chui ra, nhếch miệng cười, bất lực nói: “Ti Quỳ, cậu nói mà không có bằng chứng như vậy, thật quá đáng với bạn học mới, anh Hàn của chúng tôi không nhìn được nữa. Hơn nữa cậu là tiểu nữ thần của lớp, hung hăng ép hỏi như vậy còn chưa đủ sao?”
Sắc mặt Ti Quỳ cứng đờ, tự biết đó là vô lý, lúc này một nữ sinh sợ hãi đứng dậy: “Ti Quỳ, hình như vừa rồi là tớ không cẩn thận làm rơi túi mỹ phẩm của cậu, lúc đó tớ vội đi thu bài tập về nhà để nộp cho giáo viên, có lẽ là tớ sơ ý làm rơi, thật xin lỗi…”
Ti Quỳ bị chấn động hoàn toàn không nói nên lời.
Cô hít sâu một cái, quay người muốn rời đi, nhưng Du Hàn gọi cô lại: “Cậu không có gì muốn nói à?”
“… Nói gì?”
“Xin lỗi.”
Đầu cô choáng váng, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người bảo cô xin lỗi người khác, mấu chốt lại là nữ sinh như Bối Doanh Doanh!
Cô cắn môi, nước mắt lưng tròng, cô bắt gặp khuôn mặt sa sầm và ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn, tay nắm thành nắm đấm, cuối cùng một vài từ phát ra từ cổ họng:
“Xin lỗi… là do tớ hiểu lầm.”
…
Bối Doanh Doanh từ phòng giáo viên trở về lớp, lúc này mọi người tiếp tục bận rộn như chưa có gì xảy ra.
Du Hàn cũng ở chỗ của mình.
Cô hít một hơi thật sâu, bước đến, ngồi xuống tìm gì đó trong cặp, tìm thấy một thứ.
Cô mím môi, vuốt hộp được đóng gói, cụp mắt xuống đấu tranh hồi lâu, cuối cũng lấy được dũng khí —
Cô nghiêng người sang, bỏ hộp lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến bên cạnh quyển sách của Du Hàn.
Nam sinh quay đầu, nghe thấy cô nhẹ nhàng nói:
“Du Hàn, cảm ơn cậu giúp tớ chuyện vừa nãy… Còn cả về chuyện xe buýt tối qua nữa, hộp bánh quy này là cho cậu, là mẹ tớ làm, ăn rất ngon.”
Cô nói xong, khẽ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô không biết người khác nghĩ về cậu như thế nào, nhưng sau khi chung sống mấy ngày nay, cậu cho cô cảm giác cậu không phải người xấu, chỉ là cậu có chút lạnh lùng, nhưng khi cô gặp chuyện, cậu cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Nam sinh nhìn bánh quy, sững sờ một lúc, thu hồi ánh mắt cực kì lạnh nhạt.
“Không cần.”
Cuối cùng, cậu bổ sung thêm một câu: “Tớ không thích ăn ngọt.”
“Thôi vậy.”
Lúc này Kỷ Diệu quay lại, nhìn về hộp trong tay cô, như vớ được vàng: “Doanh Doanh, đây là bánh quy sao?”
“Ừ, cậu thử đi.” Cô mở hộp ra đưa bánh cho Kỷ Diệu, bạn ngồi cùng bàn Kỷ Diệu cũng vui vẻ quay xuống lấy mấy cái.
“Ngon thật —”
Bối Doanh Doanh cong mày: “Các cậu thích tớ sẽ mang nhiều hơn, hôm nay tớ chỉ mang một ít, ngày mai tớ sẽ mang thêm cho các cậu.” Cô nhìn Du Hàn, cười nói với cậu: “Cậu muốn ăn cũng có thể lấy ~”
Cô cầm cốc nước, đứng dậy đi đến phòng nước, Du Hàn ngồi làm bài, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hộp bánh quy đang mở.
Mấy giây sau, cậu đưa tay lấy một cái.
Chậm rãi bỏ vào miệng.
Cậu ăn xong, mấy giây sau lại ngẩng đầu nhìn về hộp bánh quy.
Lại lấy một cái nữa.
…
Bối Doanh Doanh lấy nước xong trở về, thấy hộp bánh quy trên bàn — không còn gì.
Bối Doanh Doanh bối rối chớp mắt mấy cái, Kỷ Diệu cũng quay lại muốn ăn thêm cái nữa, cô kinh ngạc: “Sao hết nhanh vậy.”
Bối Doanh Doanh: “Các cậu ăn nhanh ghê…”
“Không có, tớ mới lấy hai cái.”
Bối Doanh Doanh: ?
Vừa dứt lời, mắt Du Hàn hơi nheo lại, đặt bút xuống, lạnh nhạt như mọi ngày cầm cốc nước rồi rời khỏi lớp.
…
Trường trung học Nhất Trung thường tổ chức lễ thành lập trường hai năm một lần, năm nay đúng dịp sáu mươi năm thành lập trường, vì thế nhà trường rất chú trọng.
Lễ kỷ niệm diễn ra vào cuối tháng chín, nhưng việc chuẩn bị đã bắt đầu từ lúc khai giảng.
Lễ kỷ niệm lần này được chia thành nhiều thể loại, có cuộc thi dành cho mười ca sĩ đứng đầu trong trường, cuộc thi biện luận, cuộc thi diễn thuyết, ngoài ra còn có đủ loại triển lãm và các hoạt động khác nhau được tổ chức bởi các lớp.
Chuyện này là do Hội sinh viên phụ trách, nhưng nhân lực không đủ, nên thông báo lớp mười và lớp mười một mỗi lớp cử vài bạn tham gia chuẩn bị.
Kỷ Diệu đúng lúc là thành viên của hội, sau khi nhận được thông báo này, cô lên bục giảng hỏi cả lớp xem có ai muốn đăng ký không, nhưng không có ai trả lời.
“Tớ từng làm lớp phó lao động, tớ không làm đâu.”
“Tớ không muốn ảnh hưởng đến thời gian học…”
Kỷ Diệu buồn rầu trở lại chỗ ngồi, quay người bĩu môi nói: “Doanh Doanh, làm sao bây giờ, tớ không tìm được người.”
“Còn thiếu hai người, tớ phải phụ trách hoạt động của lớp, không đi được.” Quy định của trường đã ban hành, đến lúc đó không có ai đi thì cô phải bắt buộc chọn người, không cẩn thận còn làm mất lòng bạn học.
Bối Doanh Doanh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Vậy tớ đi được không?”
“Cậu, cậu muốn đi thật à?”
Cô gật đầu, cười nhẹ: “Ừ, không phải cậu không tìm được người sao, tớ có thể giúp.”
Kỷ Diệu kích động cầm tay cô: “A a a Doanh Doanh cậu là tốt nhất.”
…
Cuối cùng quyết định là Bối Doanh Doanh và một nam sinh trong lớp sẽ tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường. Mấy ngày sau, Bối Doanh Doanh nhận được thông báo là cô được phân công vào ban lễ tân, chủ yếu phụ trách việc đón tiếp khách mời, liên hệ với các học sinh của các cuộc thi, ngoài ra hôm đó còn xếp chỗ ngồi.
Buổi chiều tiết tự học, Bối Doanh Doanh nhận được thông báo đến hội trường để họp.
Cô đi ra khỏi lớp học, một lát sau, nhìn những tòa nhà xa lạ trước mắt, không hiểu sao. Cô không biết đến hội trường như nào.
Lúc này một nam sinh đi ngang qua cô, cô gọi: “Xin chào, bạn học…”
Nam sinh nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của cô, dừng lại, bỏ tai nghe xuống.
“Cậu gọi tôi à?”
“Đúng vậy… tớ muốn hỏi đường đến hội trường như thế nào?”
Nam sinh dáng người thon dài, đeo cặp chéo vai, khuôn mặt đẹp trai, lúc này nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, hơi sững sờ, sau đó cười khẽ.
“Đúng lúc tôi cũng đến hội trường, để tôi đưa cậu qua đó.”
“… Cảm ơn.”
Cô đi sau lưng cậu, nhưng nam sinh cố tình đi chậm, cùng sánh vai với cô.
“Cậu đến hội trường làm gì?” Cậu hỏi.
“Đi họp.”
Vì cô nói quá nhỏ, nam sinh bỏ nốt chiếc tai nghe còn lại xuống: “Liên quan tới lễ kỷ niệm thành lập trường hả?”
Cô nghi ngờ nhìn về phía cậu, ban sinh giải thích là cậu cũng đi tham gia: “Đúng rồi, cậu là học sinh mới chuyển đến lớp ba đúng không?”
“Cậu…” Sao cậu ấy biết cô?
“Tôi học lớp hai, trước đó tôi từng gặp cậu rồi.” Mắt nam sinh hơi cong lên, mặt đầy ý cười: “Tôi tên Tiêu Tử Mặc, cậu thì sao?”
“Bối Doanh Doanh.” Cô cụp mắt, vẻ mặt hơi đỏ.
Bối, Doanh, Doanh.
Cậu đọc lại ba chữ này, cười nhẹ nửa ngày.
Thật sự rất đẹp.