Về đến phòng, không lâu sau lại có người đến gõ cửa. Bối Doanh Doanh mở cửa, thấy Bối Sơ Nhan đang đứng trước cửa.
“Bố mẹ bảo tao dạy toán cho mày, mày cầm bài kiểm tra đến phòng tao.”
Sau đó liếc cô một cái, giọng nói lạnh lùng, rồi quay người rời đi, Bối Doanh Doanh không thể làm gì khác ngoài việc cầm bài kiểm tra theo sau.
Tới phòng của Sơ Nhan, Bối Doanh Doanh nhìn thấy bên trong trang trí vô cùng sang trọng và tinh tế, rèm giường mơ mộng, rèm cửa sổ màu xanh lam và trắng. Trong tủ sách còn có rất nhiều cúp và giấy chứng nhận.
Thi đua môn học, tài năng ca hát, cái gì cần đều có.
Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha, thấy em gái đang nhìn vào tủ sách, trong mắt hiện lên một tia cười.
“Đưa bài kiểm tra cho tao.”
Bối Sơ Nhan cầm bài kiểm tra, nhìn một lượt, có chút không thể tin nối: “Sao có thể thi chỉ có 81 điểm? Đề thi này rõ ràng đơn giản như vậy. Bài hình này mày nên…”
Sau khi nói sơ qua xong, cô không nhịn được để Bối Doanh Doanh làm lại một lần nữa.
Cô ngồi trên ghế sô pha bắt đầu chụp ảnh tự sướng, nhưng cô đổi mấy cái nhãn dãn đều không hài lòng. Cô dời tầm mắt, rơi vào Bối Doanh Doanh đang ngồi bên bàn học.
Bối Doanh Doanh từ khi sinh ra đã rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày đậm, da trắng như tuyết, hơn nữa càng lớn lên càng đẹp, vất vào trong đám đông thì nhìn thoáng qua cũng thấy.
Đến Bối Sơ Nhan cũng phải thừa nhận, gương mặt vốn được các nam sinh phong làm “hoa khôi học đường” của cô, cũng còn kém sắc hơn một chút.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu, nhíu mày nói: “Làm xong chưa? Mang qua đây.”
Bối Doanh Doanh đưa bài làm cho cô, cô nhìn, giọng nói không vui: “Sao lại chứng minh hai đường thẳng vuông góc, sai thứ tự! Trời ơi, mày ngu thật đấy.” Cô ném tờ bài làm trở lại “Tự mình lên mạng tra đi, mau ra ngoài ăn cơm, tao phải thay quần áo trước.”
Bối Doanh Doanh nhíu chặt mày, không nhìn ra được cảm xúc trên mặt.
Đối với cô mà nói, đây mới chính là người chị thực sự mà cô đã quen.
Cô cầm tờ bài làm lên quay người, bước ra tới cửa nhưng đột nhiên bị gọi lại.
Giọng nói của Bối Sơ Nhan có chút mất tự nhiên: “Nhà mình có con trai của một người giúp việc, đang học lớp mười một như mày, tên là Du Hàn, mày… gặp cậu ấy chưa?”
Bóng lưng cô dừng lại, một lúc sau mới phát ra một âm thanh nhẹ nhàng: “… Chưa.”
Giọng nói của Bối Sơ Nhan dễ nghe đi vài phần: “Không có gì, tao hỏi đại thôi.”
…
Buổi sáng ngày đầu khai giảng, Viên Man Hà đưa Bối Doanh Doanh đến trường Nhất Trung. Trường cấp ba Nhất Trung là trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố T, với đội ngũ giáo viên và các thiết bị đều là hàng đầu, nhà họ Bối cũng là một trong số những nhà đầu tư vào đây.
Trong phòng hiệu trưởng.
“Bà Viên yên tâm, tôi sẽ sắp xếp con gái bà vào lớp tốt nhất của ban tự nhiên, đến lúc đó nếu như học không theo kịp, tôi sẽ nhờ giáo viên trong lớp dạy riêng cho em ấy.” Thầy hiệu trưởng với thầy chủ nhiệm cười nói mỗi người một câu.
Vừa nói chuyện, họ vừa nhìn về phía Bối Doanh Doanh, chỉ thấy cô ngồi yên lặng, giống như một người gỗ.
Đứa bé này sao lại kỳ lạ như thế?
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm trực tiếp mang Bối Doanh Doanh đến lớp học. Trước khi rời đi, Viên Man Hà nắm chặt tay con gái, dịu dàng nói: “Ở trường phải ngoan, kết bạn nhiều một chút, tối nay mẹ lại đến đón con.”
…
Lớp 11-3, lớp học ồn ào, xen lẫn sự đau khổ khi kết thúc kỳ nghỉ hè và háo hức khi khai giảng.
Nhưng có một nhóm người, chủ đề chỉ có một:
“Hôm nay anh Hàn sao vậy, tâm trạng không tốt hay ngủ chưa đủ giấc?”
“Không biết, sáng nay tao gặp anh Hàn ở lán xe, sắc mặt anh ấy rất xấu.” Tăng Đông chỉ chỉ vào bàn tay mũm mĩm của mình, nhỏ giọng nói: “Trên tay còn có vết thương.”
“Ôi, anh Hàn lại đi đánh nhau ở đâu vậy? Tao cũng muốn cùng anh Hàn đi đánh nhau, xưng bá tứ phương.”
“Dựa vào mày? Có mà chỉ bị đánh ngã…”
Mấy nam sinh đang trò chuyện sôi nổi, nữ sinh mặc váy hoa đi qua lối đi nhỏ giữa bọn họ, Tăng Đông đưa tay ngăn lại, mỉm cười: “Tiểu nữ thần, cậu muốn làm gì?”
Nữ sinh hất cằm về phía nam sinh đang nằm ở bàn cuối cùng dãy ba, vẻ mặt kiêu ngạo: “Còn phải nói sao? Đương nhiên là tôi tìm Du Hàn.”
“Tôi khuyên cậu hiện tại đừng nên trêu chọc cậu ấy, hôm nay tâm trạng anh Hàn không được tốt.”
Nữ sinh liếc mắt: “Đấy là đối với mấy cậu, không phải với tôi.”
Nhìn thấy nữ thần đi tới không để ý lời khuyên, mấy nam sinh kích động: “Bọn mày nói xem, lần này mấy giây?”
“Tao cược mười giây!”
“Lần trước là hai mươi giây, lần này chắc chắn không đến mười giây!”
Nên khi họ thấy tiểu nữ thần đi đến bên cạnh Du Hàn, nhỏ giọng gọi, nam sinh đang nằm trên bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt không có sự kiên nhẫn khi bị đánh thức.
Nữ thần cười ngượng ngùng, cầm hộp quà trong nay đến trước mặt Du Hàn, đám nam sinh kích động đếm: “Một, hai, ba…”
Khi bọn họ đếm đến “bảy”, chỉ nhìn thấy Du Hàn mặt lạnh mở miệng nói một câu, sắc mặt của tiểu nữ thần thay đổi lớn, cầm lấy hộp quà giận dữ và xấu hổ quay về.
“Mẹ kiếp, anh Hàn chỉ cần dùng bảy giây có thể làm cho tiểu nữ thần tức giận! Xin đừng thô lỗ…” Mấy nam sinh hóng chuyện ôm bụng cười.
Người dám đối xử như vậy với tiểu nữ thần, chỉ có một người duy nhất trong lớp là Du Hàn.
Cậu lạnh lùng với tất cả nữ sinh, không ai có thể đến gần.
“Trật tự!” Đột nhiên một tiếng quát vang lên, cả lớp đồng loạt nhìn về phía cửa, sau đó chủ nhiệm lớp – lão Trương đi vào.
Lão Trương đã ở tuổi trung niên, nhìn rõ ràng béo và hói, nhưng dạy toán giỏi, lại hay thường cùng bọn nam sinh gọi anh anh em em, nên mọi người gọi ông với cái tên thân thiết “lão Trương”.
Lão Trương mang chiếc cặp bỏ lên bàn, nhìn cả lớp rồi bỗng nhiên cười: “Sao tôi thấy mấy em ai cũng béo lên.”
Cả lớp cười phá lên, rõ ràng người béo lên chính là thầy.
Sau khi nói đùa vài câu, ông quay lại chủ đề chính: “Trước khi vào lớp, thầy giới thiệu cho các em bạn học mới chuyển đến.” Ông nhìn về phía cửa: “Nào, mọi người hoan nghênh bạn mới bằng một tràng vỗ tay.”
Tất cả học sinh đều nhao nhao nhìn về phía cửa lớp.
Bạn học mới?
Nam hay nữ? Trông như nào?
Trong lúc mọi người chờ đợi, một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn bước vào.
Tiếng vỗ tay thưa dần, nhiều người nhìn đến ngây người, nam sinh ngạc nhiên đến há mồm.
Nữ sinh mặc một chiếc váy bò, lông mày mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh.
“Cậu ấy xinh ghê…”
Vài tiếng cảm thán vang lên.
Lão Trương nhìn về phía nữ sinh, ra hiệu bảo cô tự giới thiệu. Nữ sinh ngẩng đầu, cố gắng hết sức nói: “Chào mọi người, mình tên Bối Doanh Doanh, rất vui được làm quen với mọi người.”
Lão Trương cười nói: “Về sau, mọi người trong lớp phải quan tâm bạn mới nhiều hơn. Được rồi, trước hết Doanh Doanh sẽ ngồi ở —”
Ông nhìn một vòng, cuối cùng chỉ tới bàn cuối cùng tổ ba: “Ngồi canh Du Hàn đi. Du Hàn không được bắt nạt bạn ngồi cùng bàn mới đâu nhé.”
Cả lớp hít vào một hơi, vẻ mặt kinh ngạc.
Khi Bối Doanh Doanh nghe thấy tên này, trái tim cô đập loạn xạ, cho để khi nhìn theo hướng tay của lão Trương chỉ, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của nam sinh, cô mới biết được mình không nghe nhầm.
Cậu ấy sao lại cũng ở lớp này…
…
Nhìn Bối Doanh Doanh đi đến chỗ ngồi, Tăng Đông, Lạc Phàm và một số nam sinh khác quay đầu kinh ngạc: “Lão Trương nghĩ như thế nào mà lại đi bắt nạt bạn học mới, để cậu ấy ngồi cùng bàn với Du Hàn! Từ trước đến nay Du Hàn vẫn luôn thích ngồi một mình, lần này nhất định rất tức giận.”
“Sao chuyện tốt đẹp như này không xảy ra với tao, tao cũng muốn được ngồi cùng bàn với người đẹp.”
“Mặc kệ nữ sinh đẹp như nào, anh Hàn có gì khác sao, còn không thèm nhìn người ta một chút! Bọn mày đoán xem lần này anh Hàn sẽ ngồi với bạn cùng bàn trong bao lâu?”
Bên kia, nữ sinh chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, cô còn đang phân vân không biết có nên chào hay không, ai ngờ nam sinh một lần nữa nằm xuống mặt bàn, căn bản cậu không thèm để ý.
Cô cụp mắt xuống, mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, bàn tay nắm quai cặp khẽ buông ra, nhẹ nhàng kéo ghế bên phải ngồi xuống.
Cô lén liếc mắt nhìn nam sinh đang ngủ, sau đó lại kéo ghế lui sang bên phải.
Người khác nhìn vào, có vẻ Du Hàn chiếm ba phần tư cái bàn.
Cô mở cặp sách ra rồi nhẹ nhàng đặt hộp bút với cốc nước lên bàn. Đang định để cặp sách vào ngăn bàn, thì thấy bên trong đầy bài thi, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Do dự vài giây, cô định ôm cặp sách trong ngực thì tay Du Hàn đột nhiên hướng tới phía cô.
Làm cô sợ đến mức nín thở, thấy cánh tay nam sinh thò vào ngăn bàn lấy đồ ra. Khoảng cách hai người rất gần, khiến mùi thơm quần áo nhàn nhạt của cậu xông vào mũi cô, khiến cô cả đỏ bừng cả mặt.
Sau khi Du Hàn cầm đống bài thi ra, thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Cảm ơn…”
Lúc này cậu mới nhìn về phía cô, phát hiện gương mặt trắng nõn của cô đã phiếm hồng.
Trên bục giảng lão Trương bắt đầu giảng bài, Bối Doanh Doanh cầm sách, sau đó nhìn các bạn trong lớp.
Ngồi ở bàn cuối, chắc là không có ai để ý đến cô.
Vừa nghĩ như vậy, cô đã thấy vài nữ sinh ở bàn đầu thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, thì thầm nói chuyện, mấy nam sinh cũng quay đầu nhìn cô.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, lấy sách giáo khoa ra. Khi lão Trương bảo mở đến trang bao nhiêu, cô liền lập tức mở đến, cầm bút lên, nhưng vì đang căng thẳng cô không phát hiện có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Du Hàn bên cạnh truyền đến: “Lớp Toán.”
Cô sững sờ một lát, ngay lập tức đọc tên sách —
“Đằng Vương các tự”
Nét hồng trên mặt cô gái vừa mất đi giờ lại hiện lên.
Cô vội vàng cất quyển sách đi, lấy sách toán ra, rồi cúi đầu xuống thấp hơn, hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống.
Bên kia, nữ thần Ti Quỳ quay đầu lại, tức giận suýt bẻ gãy bút chì trong tay: “Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể ngồi cùng bàn với Du Hàn chứ!” Bình thường cô đến gần Du Hàn cũng khó khăn, lão Trương lại một phát cho nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ấy!
“Hơn nữa cậu ta trông khá xinh…”
Ti Quỳ ném về phía cô một ánh mắt hung ác, bạn ngồi cùng bàn lập tức đổi giọng an ủi: “Cậu nghĩ xem Du Hàn sẽ để ý đến cậu ta sao? Cậu ấy nhất định sẽ đề nghị đổi chỗ sớm thôi.”
Ti Quỳ bĩu môi, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng.”
Du Hàn làm sao chịu được?