Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 2: Mờ ám


1 tháng

trướctiếp

Lúc về đến nhà từ sân bóng rổ, đã gần mười giờ. Viên Man Hà đợi ở phòng khách, biết được cô ra ngoài gặp Hách Manh, thở nhẹ ra một hơi, cười nói:

“Cũng tốt, ở trong nhà nhiều cũng buồn bực, chị con nói, chờ ngày mai về, sẽ dẫn con đi chơi. Tối nay bố ở trên bàn cũng không phải cố ý lớn tiếng với con, con đừng để trong lòng, ông ấy cũng là lo lắng cho con.”

Cô hơi cúi mặt xuống không nhìn ra cảm xúc: “… Vâng.”

“Đi tắm rồi ngủ đi.” Viên Man Hà sờ sờ đầu con gái.

Bối Doanh Doanh quay người lên tầng, Viên Man Hà nhìn theo bóng lưng cô mà thở dài.

Về đến phòng, cô gái tháo máy trợ thính xuống, cảm giác như mình bị nhốt vào thế giới không tiếng động, cô đặt máy trợ thính vào hộp sấy, mặc bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, cô nằm dài trên giường, ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.

Vì lạ giường, cô không ngủ được, cô đưa tay sờ đồng hồ báo thức trên đầu giường, nhìn qua mới trôi qua một tiếng đồng hồ.

Cô đứng dậy, suy nghĩ một chút vẫn là đeo máy trợ thính, đi xuống tầng.

Phòng khách có ánh sáng yếu ớt, cô lặng lẽ đi vào bếp đun hộp sữa tươi rồi uống.

Rời phòng bếp, cô theo đường cũ trở về, vừa bước một chân lên cầu thang, liền nghe thấy tiếng động từ lối đi bên cạnh.

Cô nhìn xung quanh, trời tối như mực, cô nghi ngờ là mình nghe nhầm, chợt nghe được tiếng thứ hai.

Hơi giống âm thanh của lon nước rơi trên mặt đất, đặc biệt là ở nơi vô cùng yên tĩnh.

Cái giờ này… Là ai?

Cô nghi ngờ, thấy ngay bên cạnh có một cây gậy đánh golf, cô cầm lên, chậm rãi đi tới.

Hai bên lối đi nhỏ có mấy cánh cửa đều đóng chặt, Bối Doanh Doanh không biết những căn phòng này có tác dụng gì.

Cô nhìn trái phải không có gì lại, một lần nữa nghi ngờ mình gặp ảo giác, ai ngờ đang định quay lại, thấy mặt đất ở góc lối đi nhỏ —

Có một người đang ngồi!

Người kia đang quay lưng về phía cô, dựa vào tường, Bối Doanh Doanh chỉ có thể nhìn thấy hai chân anh ta hơi co lại, khuỷu tay đặt lên phía trên, không nhúc nhích, cơ thể cứng nhắc giống như người chết.

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm chặt cây gậy đánh golf trong tay.

Người đang ngồi nghe thấy tiếng động, cơ thể khẽ chuyển động.

Sau đó quay đầu liếc nhìn cô.

Nhờ ánh trăng, thứ đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của một chàng trai.

Khuôn mặt lạnh lùng, lông mày lưỡi kiếm, đặc biệt là đôi mắt đang nhìn cô, lạnh đến mức tạo ra băng, khiến sống lưng cô lạnh toát.

Chàng trai khẽ nhíu mày, như thể bị cô cắt ngang việc “tự kỉ”, có vẻ hơi khó chịu.

Tim của Bối Doanh Doanh đang đập dữ dội, ngay sau đó, chàng trai đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô.

Cô nhìn rõ mặt của cậu ta, hình ảnh tối nay nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, cô sững sờ.

Đây không phải là chàng trai gặp ở cửa hàng tiện lợi tối nay sao!

Người này sao có thể xuất hiện ở nhà cô?

Đầu óc cô quay cuồng, đột nhiên nhớ tới “Ác quỷ” mà Hách Manh nhắc đến tối nay.

Lẽ nào —

Giọng nói cô run run vô thức thốt lên:

“… Du Hàn?”

Chàng trai nghe vậy, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thờ ơ.

Đôi mắt màu đen của cậu ta nhìn chằm chằm cô vài giây, cô gái cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau đó cậu ta —

Tiến về phía cô.

Trong lối đi chật chội, tiếng giày của chàng trai giẫm lên sàn đá cẩm thạch, được máy trợ âm khuếch đại, đập vào tai của cô.

Cô cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cô lùi lại từng bước, chân giẫm phải lon bia, suýt thì trượt chân ngã.

Mấy giây sau, chàng trai đứng trước mặt cô. Cậu hơi quay sang phía cô, cô thấy vậy —

Cơ thể nhỏ bé lại tiếp tục lùi về sau, lùi đến khi lưng chạm vào tường.

Ánh trăng làm cho bầu không khí trở nên mập mờ.

Du Hàn cúi đầu xuống, nhìn thấy rõ mặt của cô gái.

Thấy đôi mắt màu hổ phách rũ xuống, vô thức nín thở, hàng mi dài chớp chớp, đầu ngón tay trắng trắng nắm thật chặt cây gậy đánh golf, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng và sợ hãi.

Cô sợ cậu ta sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống.

Nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác đứng ngây ngốc, nếu thật sự cậu là người xấu, không cần phí sức cũng có thể bị bắt đi.

Mà Bối Doanh Doanh cúi đầu, không biết làm thế nào, cuối cùng trên đỉnh đầu rơi xuống câu nói:

“Tôi biết cậu?”

Giọng nói của chàng trai xen lẫn sự mát mẻ của màn đêm, mang theo sự lạnh lùng xa cách, cô đáp lại anh.

“Chính là… cửa hàng tiện lợi đó…”

Giọng nói của cô vô cùng khó khăn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, lầm bầm như sóc đang ăn.

“Cậu nói cái gì?” Cậu hỏi với một giọng khàn khàn.

Cô dần đỏ mặt, lắc đầu, lo lắng đến mức không nói thành lời.

Vì lối đi chật hẹp, Bối Doanh Doanh chỉ có thể đứng sát vào cậu, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi bia trên người cậu.

Yên lặng vài giây, lòng cô lo lắng bất an, cô nhìn thấy chàng trai đột nhiên cúi người về phía mình.

Cảm giác cậu đột nhiên tới gần, cô nghĩ cậu đây là muốn làm gì, dọa cô nhanh chóng rụt người lại, suýt chút nữa nhảy dựng đứng lên…

Động tác cúi người của Du Hàn dừng lại, sau đó nhấc cái lon cô vừa giẫm trên mặt đất, đứng dậy khỏi ghế.

Cậu nhìn cô gái một lần nữa, ánh mắt lóe lên một cảm xúc không thể phát hiện được, sau đó — 

Quay người rời đi.

Bối Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng cậu, một lúc lâu sau, mặt trở nên đỏ ửng.

Sáng hôm sau, Viên Man Hà đưa Bối Doanh Doanh đến trung tâm mua sắm, mua đồ dùng dùng học tập mới, và vài bộ quần áo.

Buổi chiều, cô ở trong phòng chuẩn bị bài cho môn Toán lớp mười một. Môn Toán của cô thật sự rất tệ, vì trước đây chữa tai, làm chậm trễ việc học, hơn nữa lại cô lại chọn ban tự nhiên, càng khiến cô sa sút hơn.

Đang xem sách, thì có người đến gõ cửa, là người giúp việc.

“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã về ở dưới tầng, bà chủ bảo cô xuống.”

Cô giật mình sửng sốt một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “… Được.”

Sau khi người giúp việc rời đi, Bối Doanh Doanh cúi đầu không biết suy nghĩ gì, một lúc sau, cô bước ra khỏi phòng.

Còn chưa xuống dưới tầng, đã nghe thấy tiếng cười nói của một nhà ba người trong phòng khách, đặc biệt là Bối Hồng luôn nghiêm nghị trước mặt cô, lúc này sắc mặt chắc hẳn vô cùng dịu dàng.

Bối Sơ Nhan đang cùng bố mẹ kể về mấy chuyện thú vị trong chuyến du lịch, liếc mắt thì thấy Bối Doanh Doanh đi xuống.

Một cảm xúc xẹt nhanh qua đáy mắt cô, nhưng cô lập tức che giấu, đứng dậy nắm chặt tay em gái: “Doanh Doanh, mau nói chị nghe em có nhớ chị không?”

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn thấy chị gái đang mặc một chiếc váy kẻ sọc, mái tóc dài ngang lưng xoăn nhẹ, khuôn mặt đầy ý cười.

Hết sức nhiệt tình và thân thiết.

Bối Doanh Doanh bị chị gái đưa ra ghế sô pha, khi nhìn thấy cô Bối Hồng đã chuyển thành giọng dạy dỗ: “Lớn như vậy rồi, con nên ra ngoài rèn luyện một chút, gặp gỡ mọi người, lần sau con cũng nên đi chơi cùng với chị con.”

Bối Sơ Nhan sờ sờ đầu của em gái, giọng nói lo lắng: “Bố, tai của Doanh Doanh như này, bố yên tâm để cho em ấy ra ngoài đi chơi sao?”

Ánh mắt cô dừng lại, sớm đã đoán được chị cô sẽ nói như vậy.

Viên Man Hà cười: “Không sao đâu. Từ giờ, Doanh Doanh sẽ ở nhà, cuối tuần Nhan Nhan cũng có thể mang em ấy đi chơi, Doanh Doanh có vấn đề gì trong học tập cũng có thể hỏi chị.”

Nghe được câu “Từ giờ, Doanh Doanh sẽ ở nhà”, trong lòng Bối Sơ Nhan dâng lên chút cảm xúc khó chịu, nhưng nhanh chóng giấu đi:

“Quá tốt rồi, về sau con có thể thường xuyên đưa em gái đi chơi. Mặc dù lớp mười hai bận rộn, nhưng cũng không quá khó với con, con có thể dạy cho em ấy.”

Bối Hồng lộ vẻ mặt vui mừng, con gái lớn của ông đúng là vừa  xuất sắc vừa ngoan ngoãn.

Lúc này, cô đang cụp mắt đột nhiên nói: “Bố mẹ, con ở ký túc xá được không? Con…”

Cô vừa định nói rõ lý do, Bối Hồng lập tức nhíu mày cắt ngang: “Con không thể ở nhà đúng không?”

“Ký túc xá?” Viên Man Hà ngạc nhiên: “Con sao lại muốn như vậy, Nhất Trung gần nhà như vậy, ở nhà mẹ còn có thể chăm sóc con.”

Bối Sơ Nhan nói thay em gái: “Có lẽ Doanh Doanh muốn ở ký túc xá là để có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc học đúng không?”

“Nhiều thời gian hơn?” Bối Hồng cười nhẹ “Chị con không ở ký túc xá vẫn đứng thứ nhất, con ít thời gian sao? Ở nhà cho bố.”

Bối Hồng nói xong, tức giận đến nỗi trực tiếp rời khỏi phòng khách. Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế sô pha cúi đầu xuống, môi nhợt nhạt mím lại, mắt bị hơi nước làm mờ đến nỗi không nhìn rõ.

Bối Doanh Doanh trở lại phòng, tâm trạng rất buồn bực, liền đi ra ban công hóng gió.

Đứng một lát đang định đi vào, cô đột nhiên nhìn xuống sân sau, thấy có một nam và một nữ.

Cô nhìn cô gái rất quen, là Bối Sơ Nhan, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt chàng trai gầy gò, nhận ra —

Là Du Hàn.

Hai người cách nhau không xa, Bối Sơ Nhan đang nghiêng người nói gì đó với Du Hàn, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói có vẻ hơi gấp gáp. Còn Du Hàn trong tay cầm quốc, ngồi xổm trước vườn hoa, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Du Hàn.

Bối Doanh Doanh sững sờ, cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có chút mờ ám.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp