Lưu Ngọc Luy đã cố gắng hết sức để giúp hạng 92, nhưng vẫn còn kém người được chọn rất nhiều điểm. Không riêng gì bài hát trình bày là sở trường của Đông Phương Nguyệt Ưu, nhạc Hoa. Anh ta học được tinh túy làm Mentor ở chỗ cậu, từ phụ trợ tinh tiến lên, giúp cho thí sinh nhóm mình một màn múa kiếm điêu luyện trên nền nhạc cổ phong, ai ai cũng phải lác mắt. Hơn nữa 92 tuy không xấu nhưng cũng không có gì nổi bật, chỉ hơi thanh tú.

Hạng 92 đã biết kết quả từ sớm, ngược lại còn an ủi cậu. Được cho điểm đứng thứ hai trong nhóm thi đã là kết quả ưu tú đối với cậu ta. Còn có vòng hồi sinh cứu cánh lại, cậu ta sẽ cố chọn được dòng nhạc sở trường, lộn ngược vòng.

Lưu Ngọc Luy nhìn bảy chú lùn chỉ còn lại sáu chú, quyết tâm không để một thành viên nào bị loại nữa. Tuy nhiên, cậu không thích nhúng tay quá nhiều vào phần thi của thí sinh, được nhiều phiếu bình chọn từ khán giả là tốt, nhưng đó đều là do Mentor kéo phiếu cho. Amily Amanda dùng ưu thế về vóc người của mình trình diễn một màn múa thoát y mát mẻ với thí sinh, Đông Phương Nguyệt Ưu dựa mặt của mình kéo phiếu, Sakura Jin thì đỡ hơn chỉ phụ trợ bằng cách chơi lớn, thuê một đống người múa phụ họa với những kịch bản máu chó. Chỉ có Lee Gyul là ngây thơ khờ khạo, để thí sinh tự do phát huy.

Lưu Ngọc Luy không thích gian lận, lách luật trắng trợn, đối với hành vi đầu cơ trục lợi của Mentor khác cậu khịa thẳng mặt, làm cho khán giả bất mãn.

Giang Noah đối với hành vi này mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng lại rất thành thật cho điểm thấp, điểm kém nhất trong phần đánh giá. Lương Hàn Văn cũng xử lý y như vậy, phiếu bình chọn có cao cũng bị kéo xuống 1/3.

Chương trình có công bằng công minh đến mấy thì cũng không tránh khỏi bị tha hóa. Nhưng cũng còn may, ban giám khảo lẫn sản xuất chương trình đều tỉnh, đúng sự thật đưa tin, cũng không có ác ý cắt ghép, khán giả thấy sao thì chính là vậy.

Trong quá trình giúp đỡ thí sinh với cương vị là Mentor, Lưu Ngọc Luy với năng lực cá nhân cực mạnh tự tin khoe cá tính, là ngôi sao hay vũng bùn đã rõ như ban ngày. Các thí sinh khác bị vả cho tâm phục khẩu phục, thấy cậu đều đi đường vòng.

Trong lúc cậu chuẩn bị cho cuộc đối kháng sắp tới của chú lùn thứ năm, cậu quên mất tin xấu mà Jo Seo Yun đã nói trước đó.

Ông nội Lưu về rồi!

Đến khi lần nữa bị các chú cao to đen thô bao vây, trước ống kính với hơn triệu người xem, chứng kiến một màn xã hội đen bắt cóc người thanh niên xấu số.

Nhìn mấy chú mặt sẹo dùng cằm nhìn mình, còn đáng sợ hơn Choi Kwan gấp bội lần, chú ta dùng bàn tay, một đầu ngón tay cũng đủ để ấn chết cậu xách cậu lên như mèo.

Nhìn cây súng ngắn tỏa ra mùi nguy hiểm treo bên hông ông chú cao to, mùi máu nhợt nhạt quanh chóp mũi, Lưu Ngọc Luy kinh hách quá độ, ngất xỉu tại chỗ.

Đoàn quay phim nghe tới xã hội đen đã sợ vỡ mật, chạy còn không kịp huống chi cứu cậu.

“…”

Giang Noah bị cầm chân nên đến chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé yêu nhà mình bị tóm gọn. Lương Hàn Văn đúng lúc lái xe đến: “Lên đây.”

Hắn đã hứa sẽ bảo vệ cậu, lần này chắc chắn sẽ làm được.

[Gì vậy? Gì vậy?]

[Lưu Lu thiếu tiền nặng lãi!?]

[Hi vọng ẻm được hai giám khảo đẹp trai cứu ra!]

[Xã hội đen thiệt kìa, đáng sợ ghê!]

_______

Nhà họ Lưu.

Mở mắt ra lần nữa, Lưu Ngọc Luy nhìn đến trần nhà quen thuộc, bày trí quen thuộc, biết rằng mình đã về nhà.

“…” Có rất nhiều cách để gọi cậu về mà, đâu nhất thiết phải áp giải như tội phạm.

Tin tức xấu Jo Seo Yun nói, ứng nghiệm rồi. Nhà họ Lưu ba đời làm xã hội đen, nào có cái lý thiếu gia sắp thừa kế băng đảng lại đi làm con hát, lộ mặt cho thiên hạ. Nuôi cậu tốt đẹp mười tám năm không cho tiếp xúc với xã hội, hai năm nữa sẽ kế thừa tổ chức lại chạy đi làm Idol, không bị bắt nhốt mới là lạ.

Ông nội Lưu đã ra tay thì sẽ dùng dao mổ trâu giết gà.

Lưu Ngọc Luy đá chăn, tuột xuống giường xỏ dép. Dù biết là vô ích nhưng cậu vẫn muốn xin ông nội cho mình tiếp tục tham gia chương trình, cho dù phải quỳ xuống ôm đùi.

Các bạn nhỏ còn đang chờ cậu trở về dẫn dắt!

Vừa mở cửa ra, chào đón cậu là quản gia Triệu lâu ngày không gặp, đằng sau ông, nguyên một hàng dài vệ sĩ mặt thẹo hung ác.

“Cậu chủ nhỏ, gia chủ đang đợi cậu ở phòng hội nghị.”

Lưu Ngọc Luy khí thế cùng quyết tâm ban nãy như lốp xe bị chọc cho thủng: “…” Sợ quá đi.

Biết cầu cứu ai bây giờ?

Ông nội Lưu ngồi khoanh tay ở chính giữa phòng, hai bên là hai hàng vệ sĩ bặm trợn, khuôn mặt có thể dọa cho con nít xì nước tiểu, cậu rén càng thêm rén.

Nếu Choi Kwan và mọi người trong đội bảo vệ cậu là xã hội đen thân thiện thì những người này mới là xã hội đen hàng thật giá thật bàn tay dính máu.

“Con biết mình bị bắt về đây là vì cái gì rồi chứ?”

Ông Lưu lên tiếng, xã hội đen lão làng với khí thể áp đảo làm xã hội đen mới nhú chưa kịp lớn như Lưu Ngọc Luy sợ xanh mặt.

Tất nhiên cậu biết rồi, bị nhốt lại, chờ bước sang 20 mới được phóng thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play