Lưu Ngọc Luy mượn nhà bếp nấu ăn, nguyên liệu đã có đủ, làm lên cũng nhanh hơn.
Trong khi cậu làm bữa khuya, bốn người kia tự do hoạt động. Jo Seo Yun chạy xe đường dài đến, mượn phòng ngủ của cậu chợp mắt một lát, Giang Noah thành thật ngồi đợi ở bên ngoài, liếc nhìn thân ảnh bận rộn của bé yêu nhà mình, nâng ly với Lưu Ý.
Lưu Ý tặng cho hắn ngón tay thân thiện: “…” Đang cáu mà gặp thằng này chọc quê nữa.
Theo Giang Noah biết thì Lưu Ý và Lương Hàn Văn từng qua lại hẹn hò với nhau sau lưng Lưu Ngọc Luy. Hắn đang suy nghĩ xem có nên nói cho cậu nghe tin tức tốt này để hạ bệ một ứng cử viên rể cưng của ông nội hay không. Chứ anh ta lên được phòng khách xuống được nhà bếp thế này, hắn đấu không lại.
“Cắt thành hạt vuông như vậy đã được chưa, cậu chủ?”
Lương Hàn Văn biết nấu ăn chút chút, nên tự động làm trợ thủ cho cậu, anh không muốn đã ăn không trả tiền còn không giúp gì được cho cậu.
Lưu Ngọc Luy vốn định cắt củ cải và cà rốt thành hình hoa, anh đã tự mình cắt hạt lựu, gật đầu: “…Được.” Có giúp đỡ nhưng không đáng kể, nhưng mà thôi, có giúp là quý rồi.
Lúc Lương Hàn Văn xắn tay áo vào phụ mình một tay, cậu bất ngờ toàn tập, nhưng cũng không thể đuổi ý tốt người ta ra ngoài. Có anh thái rau thái thịt cho, cậu chuyên tâm nêm nếm gia vị, làm nước chấm, canh lửa cũng được.
Nói thật, dù cậu có ghét người nào đó, nếu người ta đã tỏ ra thân thiện với mình trước, cậu cũng không ghét được lâu lắm.
Lương Hàn Văn sau khi xác định Lưu Ngọc Luy đã thay đổi, không còn gọi tên cậu nữa mà thay vào đó là gọi danh xưng, trở nên tôn trọng cậu hơn. Cũng có thể vì anh ta cảm thấy hổ thẹn.
…
Lưu Ngọc Luy đầu tiên là húp một miếng nước lèo, vị xương hầm và rau củ đậm đà ấm áp, vị mặn của thịt và ngọt của rau củ hòa quyện vào nhau cho ra một hương vị hoàn hảo. Sợi bánh canh không dai không bột, mềm mại. Vì không biết khẩu vị của từng người nên cậu nêm hơi nhạt và có một phần nước chấm kèm theo.
Bốn người ăn rất ngon lành, làm cậu cảm thấy vui vẻ. Không như bữa cơm tẻ ngắt hôm nọ, ai ai cũng khó xử, lần này năm người bọn họ có thể ngồi chung một bàn ăn cùng một món, không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Jo Seo Yun thấy cậu ăn như mèo hửi, dáng vẻ từng ngụm nhỏ nuốt chậm nhai kĩ rất dễ thương, nhưng phần ăn lại ít, người khác ăn bát lớn, cậu chỉ ăn có một chén. Cậu ta bất mãn: “Sao mày ăn ít quá vậy? Còn không? Tao vào múc thêm cho.”
Lưu Ngọc Luy xua tay: “Không cần, tui ăn ít lắm. Với lại tối rồi, ăn nhiều mập.” Cậu nói thật đó, món này không thích hợp để ăn khuya đâu.
Cậu gắp cho Jo Seo Yun một cái móng heo to: “Cậu cũng ăn nhiều vô, chạy cả ngày mà.” Cậu ta quan tâm cậu như vậy, cậu cũng phải quan tâm lại.
Nếu phải chọn một trong ba người đàn ông này làm chồng, Jo Seo Yun là lựa chọn đầu tiên của cậu. Còn Giang Noah là Idol của cậu, là tồn tại mà fan không bao giờ có được, cậu không xứng với hắn. Nhưng làm em trai của Idol thì cậu sẵn lòng.
Jo Seo Yun nhìn móng heo trong bát, vui tới nở hoa, như cún ngốc vẫy đuôi khi được chủ cho đồ ăn ngon.
Dễ thương ghê.
Bên này thì không khí mùa xuân ấm áp, bên Lưu Ý và Lương Hàn Văn thì sắp sửa từ thu chuyển sang đông, lạnh lẽo vù vù.
Lưu Ngọc Luy cảm thấy mối quan hệ giữa hai người thật là thú vị, nhưng không tò mò đến nổi đi hỏi thẳng. Theo quan sát của cậu, Lưu Ý cũng thích Lương Hàn Văn, mà anh ta hình như cũng chiều chuộng Lưu Ý. Trong đầu cậu nhảy số mấy chục kịch bản ngược luyến tình thâm máu chó. Hi vọng là do cậu nghĩ nhiều.
Chắc nguyên chủ cũng nhận ra nên mới lựa chọn kết thúc sinh mệnh, để lại lời nhắn, thành toàn cho hai người họ.
Bữa khuya không có giống như trong tưởng tượng của cậu gà bay chó sủa, không tới nổi đầm ấm như gia đình nhưng cũng không tệ.
Sau này cậu vẫn muốn mọi người lại cùng nhau ngồi ăn chung như thế này.
________
Kết quả bình chọn đã có, Lưu Ý với số phiếu cao ngất ngưỡng thành công lọt vào vòng trong. Khắp các trang mạng đều là khen ngợi màn biểu điên của cậu ta và phần trợ ca tuyệt vời của Lưu Ngọc Luy.
Nhóm Bảy Chú Lùn và Bạch Tuyệt quyết định ăn mừng chiến thắng đầu tiên của nhóm tại phòng tập.
Lưu Ý lần đầu tiên phát hiện, đứng trên sân khấu lại thoải mái đến vậy, cậu ta không cần phải khoe giàu cũng không cần chửi thề, chỉ nhảy và hát. Có thể nhảy tốt không hẳn là cậu ta linh hoạt đâu, mà là vì thích cho nên đã có học từ trước.
Cậu ta có chút hiểu tại sao em trai mình lại chấp nhất với việc trở thành Idol rồi.
Lưu Ngọc Luy nhìn sơ qua cũng biết cậu ta có kĩ năng Dance không phải tự nhiên giỏi, mà là bỏ công sức ra. Đạt điểm cao nhất không hẳn là nhờ cậu hát hay, là Lưu Ý có mị lực.
Hai anh em sau vụ việc lần này trở nên thân thiết hơn, là dấu hiệu tốt.
Tiếp theo đây, mới là thứ làm Lưu Ngọc Luy đau đầu, phần đối đầu giữa thành viên nhóm cậu và một thí sinh đạt hạng 10 đầy tài năng.
Mà Chú Lùn của cậu, cậu ta xếp hạng thật sự rất thấp, hạng 92, ngay dưới đáy xã hội.
Thắng được, chính là Phật Tổ độ trì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT