Ngày hôm sau.

Đây sẽ là một trận chiến lớn đối với Lưu Ý.

Vì cung điện chính đang set up chuẩn bị cho các thí sinh thi đấu, nên không ai được phép lại gần khi chưa đến giờ.

Lưu Ngọc Luy nhân cơ hội này, kéo Lưu Ý vào phòng, luyện tập lần cuối. Cậu đã xem qua phần vũ đạo của ba thí sinh còn lại, so với Lưu Ý thì nhảy kém hơn. Hát thuần thục nhiều bài trong thời gian ngắn có thể sẽ không có khả năng, nhưng một bài thì vẫn được.

Lưu Ngọc Luy mà nghiêm khắc lên, cho dù là Lương Hàn Văn, cũng phải thuận theo thiếu gia.

“Lấy hơi lâu chút đừng để bị đứt hơi giữa chừng.”

“Hạn chế hát giọng gió. À thì, giọng gió là giọng kiểu thở hổn hển hết hơi á? Nói sao ta…”

“Đừng có gồng coi, anh đi hát chứ có phải đi đấu võ đâu mà khoe chuột.”

“Không được không được, lấy hơi từ bụng ấy, anh hít cho sâu vô cũng không làm ăn được gì nhiều.”

“Lại lần nữa, hát chậm lại, sai từ rồi.”

“Đừng để mất tập trung nhá, tuy anh chọn lớp Dance giám khảo sẽ ưu tiên chấm điểm về vũ đạo. Nhưng đây là show âm nhạc, khán giả sẽ muốn nghe nhạc và xem anh nhảy. Hát không hay không sao cao cả, quan trọng là anh có hát…”

Cũng không phải tự nhiên chia ra lớp Dance lẫn lớp Voice. Lớp Dance so về giọng ca thì làm không lại lớp Voice nhưng bù lại họ sẽ có nhiều cơ hội lên hình hơn. Bởi vì bất kể là lớp nào, thí sinh cũng cần người múa phụ họa cho tiết mục của mình. Tương tự vậy, lớp Soạn Nhạc cũng sẽ được tổ chương trình nhờ chỉnh nhạc, hoặc là viết lời giúp cho các lớp khác. Có Mentor tuy xuất sắc nhưng khả năng sáng tác của họ còn hạn chế, lúc này sẽ tìm đến lớp Soạn Nhạc để trao đổi.

“Ừm…”

Lưu Ý mồ hôi đầy đầu, đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu ta luyện đi luyện lại một bài cũng không biết nữa: “Đã, đã được chưa?” Còn mệt hơn đấm nhau với mấy thằng giang hồ.

Lưu Ngọc Luy khoanh tay, mỉm cười hiền hòa: “Chưa. Lại lần nữa.”

Lưu Ý đã mệt như trâu cày ba mẫu đất: “…” Tui đau đớn, tui gục ngã.

Cậu vỗ vai anh trai, không khuyên nhủ cũng không than thở: “Em biết anh đã cố hết sức rồi, không thắng cũng không sao. Anh tham gia chương trình là để thư giãn, nhưng anh là anh của em, em lại càng phải giúp anh vượt qua vòng này.”

“Thua thì mất mặt lắm.” Nhất là thua ngay vòng đối đầu với đám thí sinh kia.

“Cho nên, Ý à…”

Lưu Ngọc Luy trìu mến nhìn Lưu Ý, xoa đầu cậu ta, ngoài cười nhưng tâm không cười, cầm lấy thước kẻ trên bàn: “Sốc lại tinh thần lên cho em!”

“…” Biết ngay là em trai mình có máu S mà.

“…Mà khoan.”

Cậu nhận ra gì đó, sờ bàn tay, hung dữ nhìn: “Sao tóc anh bết quá vậy? Lát nữa làm sao để chuyên viên trang điểm hóa trang được?”

Lưu Ý nhỏ xíu đáng thương bất lực, ấp úng: “Anh, ba ngày anh gội đầu một lần í…Gọi nhiều hư…tóc. Trang điểm gì cơ? Hình như không có trang…” Càng nói âm thanh càng nhỏ.

Lên sân khấu biểu diễn tất nhiên là phải chuẩn bị phục trang, trang điểm để cho đẹp hơn khi lên hình. Vậy nên từ sáng sớm lục tục đã có các đoàn trang điểm vào đây make up cho thí sinh. Lưu Ngọc Luy thì không cần, cậu tự biết trang điểm cho mình, bản thân cũng đã xác định style riêng cho mình. Vào giới giải trí những năm đầu tiên, ngoài học hát ra, thứ cậu học được và tự lực cánh sinh chính là trang điểm.

Lưu Ý định mặc bộ đồ rách tưới, tóc tai như con sứa lên biểu diễn?

Cậu hít sâu.

Không thể chấp nhận được mà!

Lưu Ngọc Luy xắn tay áo, khí thế hừng hực: “Anh ở đây tập thêm 30 lần nữa cho em. Em có việc gấp đi tí xíu.” Nói xong chạy như bị chó đuổi.

Cậu phải chuẩn bị đồ trang điểm lẫn trang phục cho ông anh cái đã.

Lưu Ý gật đầu lia lịa, không dám kháng chỉ của công chúa Bạch Tuyết: “…” Ngọc Luy mà nổi giận lên, tuy không đánh người, nhưng cắn đau lắm.

___________

Buổi tối 6 giờ.

Các thí sinh lục tục tiến vào sảnh lớn cung điện, những ai không thi đấu vào hôm nay sẽ di chuyển lên tầng hai để ngồi xem.

Bốn vị giám khảo và năm Mentor được sắp xếp ngồi ở hai bên sân khấu. Lương Hàn Văn và Giang Noah, hai người này chỉ cần trùm cái bọc ni lông cũng sẽ phát sáng, huống chi hiện tại bọn họ đang mặc theo concept quý tộc Trung Cổ.

Lưu Ngọc Luy cứ liếc rồi lại nhìn, bàn tay ngo ngoe rục rịch, cậu muốn chụp một kiểu ảnh để đời với Idol lắm. Giang Noah thật đẹp, Hoàng Đế trong các bộ truyện hoàng gia với mái tóc vàng lấp lánh cùng Lương Hàn Văn như Đại Công Tước phương Bắc lạnh lùng cấm dục, phong cách của anh nào cũng làm cậu mê tít.

Đỉnh cao của phong cách cổ điển, vintage!

Lương Hàn Văn phát hiện ra cậu đang nhìn qua đây, gật đầu chào hỏi. Lưu Ngọc Luy đẹp ra rất nhiều? Mỗi lần anh thấy cậu là mỗi lần anh phải kinh diễm trước nhan sắc tinh xảo đó.

Không giống Lưu Ý chút nào.

Lưu Ngọc Luy quay ngoắt: “…” Cậu vẫn thích Idol của mình hơn.

[Liếm muốn liệt màn hình T.T]

[Cười chết với Nguyệt Ưu, ảnh mặc Hán phục 😃)]

[Sakura cũng vậy kìa, nhưng hợp vãi!]

[Amanda đẹp vãi ạ!]

[Cung nương Amanda đệp xứt séc!]

[Ai ship cho nhỏ ở trên cuốn SGK đi kìa 😃)]

[Màu đỏ thì mỗi Lưu Lu là đẹp thôi!]

[Ừ, công nhận nhỏ này slay thiệt!]

[Lưu Lu??]

[Đọc trẹo lưỡi, tui rút ngắn lại á.]

[Gì như gọi chó vậy ba, tên bé Lu đẹp mà!]

Trong phần hồi hợp chờ đợi của mọi người, Lưu Ý là người đầu tiên bước lên sân khấu. Cậu ta cũng xui thật, bốc trúng vé đầu luôn.

Lưu Ngọc Luy xin mượn nhân viên một cái micro. Bốn Mentor còn lại bày ra vẻ mặt tò mò.

[???]

Lưu Ngọc Luy, hát được à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play