Đám thí sinh này thật ra đều là người quen, lúc Jo Seo Yun đến ăn cơm cùng Lưu Ngọc Luy ở nhà ăn, chủ nhân của những ánh mắt khinh bỉ kia là họ. Càng nghĩ càng tức cho nên bọn họ mới ngứa miệng lèm bèm về cậu vài câu. Bọn này còn tỏ ra không tin tưởng tổ chương trình, nói rằng có tấm màn đen, cậu mua giải.
“Tao cảnh cáo rồi đó, muốn khiêu chiến thì cứ việc. Tao còn nghe một câu nào bôi nhọ Lưu Ngọc Luy thì sẽ giống như hôm nay nè, ăn hành ngập mồm.”
“Thông não chưa?”
“Đừng để tao ghim từng thằng.”
Vừa mới bước vào nhà ăn, Lưu Ngọc Luy đã nghe tuyên bố sặc mùi bố đời của Lưu Ý, cậu hơi bất ngờ.
Cứ tưởng người anh trai này sẽ ghét cậu sau buổi kiểm tra ADN, cậu ta tự tạo khoảng cách giữa hai người, cư xử kì lạ, còn hay liếc xéo cậu.
Ông anh này cũng không tệ lắm ha?
Cậu nghĩ cứ để mặc những người này muốn nói gì thì nói không sao cả, đâu phải cậu chưa từng gặp qua trường hợp này. Xung đột diễn ra ở một tập thể là điều bình thường, muốn giả quyết xung đột thì có rất nhiều cách, cậu thích xử lý nó trong yên bình hơn.
Ở công ty cũ, kiếp trước, cậu không những phải chạy show kiếm tiền đúng với quy định trên hợp đồng mỗi tháng, mà còn bị lợi dụng độ nổi tiếng, cho những người gọi là đàn em trong công ty ké nhiệt độ, bị ghép CP với đàn ông. Bà câu hỏi cậu nhận được rất nhiều lần chính là một đứa mồ côi dựa vào cái gì mà trở thành Idol triệu fans, có phải cậu có giao dịch, hay quy tắc ngầm với ai không.
Phải chọc ngoáy nhau thì thế giới mới hòa bình chăng?
Đó cũng là lý do Lưu Ngọc Luy không thích phóng viên.
Không chỉ Jo Seo Yun ra mặt cho cậu, Lưu Ý cũng vậy. Hai người này làm cậu…
“Chỉ có tao mới được bắt nạt Lưu Ngọc Luy thôi biết chưa hả mấy con ếch ba chân này!” Lưu Ý xắn tay áo, trên tay hình xăm cũng không ít.
“…” Cảm lạnh quá.
[Bởi mới nói, Ý không hợp chương trình này mà khuyên không nghe!]
[Tại Lưu Ngọc Luy chứ ai!]
[Phải phải! Không có tài năng mà không chịu thừa nhận!]
[Lưu Ý không sợ rớt fans à? Dân chợ búa có khác.]
[Tụi bây thử bị mấy trăm cặp mắt sân si nhìn coi, rồi bị nói xấu sau lưng nữa. Còn nhịn được tao cũng lạy!]
[Khét lẹt luôn!]
Lưu Ý có sợ rớt fans không ấy à? Tất nhiên là không rồi.
Ngay từ ban đầu, cậu ta làm Streamer cũng là để kiếm người để tâm sự mỏng, flex tài sản, vui vẻ vui vẻ. Cậu ta chỉ kém Giang Noah một tuổi, năm sau là tốt nghiệp đại học. Nếu không có việc làm thì bắt buộc phải về nhà kế thừa gia sản, vừa hay làm Streamer cũng là một công việc.
Lưu Ngọc Luy của hiện tại khiến Lưu Ý lo lắng, về nhiều mặt.
Thật ra cũng không nghiêm trọng như trợ lý đã nói, Lưu Ý có chừng mực, không đánh người vô tội, chỉ khi bị xúc phạm mới đánh người. Mà nhìn đám thí sinh bị đánh, có ai bị thương nghiêm trọng đâu, cậu ta cũng biết chừa mặt ra rồi đánh.
Chẳng lẽ mấy người chửi cha mắng mẹ người ta?
Lưu Ngọc Luy sợ anh trai mình chưa thi đã bị loại, xông ra ôm đùi: “Về tập hát Ý ơi, đừng làm mẹ-em khổ!”
Nhân viên lẫn trợ lý mừng rớt nước mắt, Lưu Ý không cho bọn họ một chút mặt mũi nào, ai can cũng bị ném ra. Có em trai ngoan xinh hiền can thiệp, chuyện này dễ xử lý rồi.
“Nếu muốn bọn họ im miệng lại thì mình dùng kết quả cuộc thi vả mặt được mà, cần gì phải tự mình động thủ mất nhiều hơn được? Tay bẩn vi khuẩn không kìa trời ơi, rửa ngay cho em!”
Lưu Ý chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lưu Ngọc Luy chốt thêm câu nữa, những người khác hoang mang liền: “…” Là khuyên giải dữ chưa em?
Bởi đâu ai biết, Lưu Ngọc Luy nhìn vậy chứ cũng có máu nổi loạn lắm, là cậu chủ sắp sửa thừa kế băng đảng khét tiếng kia mà.
Đúng là gần mực thì đen.
________
Chuyện xử phạt bên phía ban tổ chức sẽ tính sau, bây giờ nhiệm vụ của Lưu Ý chính là học hát. Vũ đạo của cậu ta ngay từ ban đầu đã tốt sẵn, Lưu Ngọc Luy chỉ cần sửa vài động tác nhỏ rườm ra là xong.
Cái khó là phần Voice.
“…Anh chỉ gọi để hỏi cơm hôm nay ăn chưa?”
“Sao? Ăn rồi thì có húp…rau chưa~”
Lưu Ngọc Luy đỡ trán: “…” Húp rau? Biết là khi hát nhạc Rap sẽ bị liệu bị lẹo, cái này tự cứu chứ ai cứu được.
Cậu có thể mix một đoạn của bài khác gắn vào hoặc bỏ đoạn này, thử xem sao. Luật cũng không cấm cậu Mashup lại bài hát.
“If you see me calling-”
“Thì xin em không nhấc máy~”
Ngoài ý muốn là tiếng Anh của Lưu Ý phát âm rất chuẩn. Màu giọng của cậu ta cũng hơi sắc và lạnh không thể lên quá cao cũng như không biết cách luyến láy.
Còn nhiều thứ phải hướng dẫn nhưng chỉ còn có một ngày nữa, không biết có kịp hay không.
Lúc cậu mạnh miệng nói sẽ dùng kết quả thi đấu để vả mặt, bây giờ cậu chỉ muốn vả mỏ mình.
Lưu Ý hát xong, chống cằm nhìn cậu: “Em sợ à?”
Sợ thua? Cậu á?
Lưu Ngọc Luy nhướng mày: “Ai sợ cơ? Không hề.”
“Chúng ta tiếp tục!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT