Nàng một tay bưng canh, cười đến gần Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, đây là canh thần th·iếp tự tay nấu, người uống chút làm ấm thân mình.”
Hoàng Thượng cứ vậy nhìn chằm chằm nàng, không giơ tay nhận lấy, cũng không nói lời nào.
“Hoàng Thượng sao lại nhìn chằm chằm thần th·iếp như vậy?” Hoàng Hậu cảm giác con ngươi hắn lạnh lẽo, cười cứng đờ, kéo kéo khóe miệng hỏi.
“Chẳng lẽ Hoàng Hậu không cảm thấy chính mình cần thỉnh tội với trẫm?” Hắn thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ về Ngu Y Lạc trong lòng ngực.
Ngu Y Lạc nghe được đối thoại giữa 2 người liền tan hẳn mệt nhọc.
【 chính mình nấu, nói dối thuận miệng quá à, cung nhân một đuờng nấu nuớng, ngươi tiếp nhận tới tay liền thành ngươi nấu. Hứ! 】
Hoàng Thượng tập mãi thành thói quen, phi tần trong cung sẽ thường xuyên dùng lý do kiểu này tới dâng đồ cho hắn, hắn cũng lười vạch trần bọn họ.
“Chính là, thần th·iếp đã……”
Hoàng Hậu nói còn chưa dứt lời, Hoàng Thượng không kiên nhẫn giơ tay ngăn lời nàng.
“Ngươi bồi tội với Lệ phi, chính là thừa nhận Lạc Lạc biến thành như vậy là do ngươi làm sao? Trẫm nếu tới muộn một chút, ngươi có phải muốn đem hai mẹ con nàng đều xử tử?”
Ngày thường hắn lười quản việc hậu cung, thật đúng là dễ bị nàng lừa gạt.
Hoàng Hậu đem canh buông xuống, quỳ trên mặt đất, ánh mắt chân thành, lời nói khẩn thiết.
“Thần th·iếp oan uổng, hậu cung phi tần có thai đều là thần th·iếp chăm sóc, tự tay làm lấy, lo lắng có cái gì sơ suất. Thần thiếp nếu là thật hại Lệ phi, chẳng phải tự bê đá đập chân mình sao?”
Ngoài miệng là nói như vậy, trong lòng lại tràn đầy kinh hãi. Hoàng Thượng nhanh như vậy liền tra được tới nàng, chẳng lẽ là Hứa thái y khai nhận?
【 là là là, ngươi tự mình chăm sóc, kết quả dùng thuốc đem tiểu hoàng tử chưa ra đời biến thành quái thai, chờ ngày sinh đó đem hai mẹ con đều gi·ết. Từng người đều bị ngươi chăm sóc tới không còn, hậu cung còn khen Hoàng Hậu nhân hậu, thật là một đám bị người bán còn giúp kẻ ác đếm tiền.】
Hoàng Thượng hồi tưởng một chút, tựa hồ đúng như Lạc Lạc nói, đuợc Hoàng Hậu chiếu cố xong không phải phi tử phát điên thì là sinh ra chính là quái thai hoặc là thai chết.
Hắn vừa muốn nói gì, tiếng lòng Ngu Y Lạc lại vang lên.
【 nhìn vẻ chân thành giả tạo kia đi, bạo quân chỉ sợ lại tin mất thôi, rốt cuộc vẫn là Hoàng Hậu tốt của hắn nha, đáng tiếc hắn không biết, vị Hoàng Hậu tốt này chính mình không có con, cũng không muốn để phi tử khác có con, tâm tính ghen ghét này, chậc chậc. 】
Hoàng Thượng còn chưa hoàn hồn từ tin truớc, Ngu Y Lạc đã bổ thêm một đạo thiên lôi. Hoàng Hậu không có con là ý tứ gì, Thái Tử lại là con ai?
Chính mình làm hoàng đế sao lại thảm tới vậy? Mỗi ngày lo liệu chính vụ tới không còn thời gian thở, kết quả bị đứa nhóc mới sinh gọi là bạo quân. Hiện tại tới thân thế Thái Tử cũng có vấn đề, hắn đây là tạo nghiệt gì.
“Hứa thái y đã khai nhận,” hòa hoãn cảm xúc, Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu đang quỳ trên mặt đất, “Ngươi còn muốn biện minh gì, có cần trẫm gọi người tới đối chất với ngươi?”
Hoàng Hậu sắc mặt khẽ biến, sống lưng quỳ thẳng tắp không giữ được, đôi tay vô lực rũ trên sàn nhà, nước mắt lăn dài.
“Hoàng Thượng nếu đã nhận định là thần th·iếp, thần th·iếp không còn lời nào để nói, Hoàng Thượng tùy ý xử trí.”
Nàng biết Hoàng Thượng xử lý thế nào cũng không thể dễ dàng phế bỏ nàng, nàng là Hoàng Hậu do tiên hoàng định, là mẫu phi của Thái Tử, Hoàng Thượng muốn phế nàng, cũng phải xem văn võ bá quan có đồng ý hay không.
Hoàng Thượng cũng có điều băn khoăn, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Hoàng Hậu đức hạnh khuyết thiếu, thu hồi phượng ấn cùng quyền chưởng quản lục cung, đóng cửa ăn năn hai tháng.”
Kêu người tới đưa Hoàng Hậu đi, Hoàng Thượng có vô vàn nghi hoặc muốn có lời giải đáp từ Ngu Y Lạc, thế nhưng nàng lại ngủ say. Hắn nhìn một hồi, bật cười, trao Ngu Y Lạc cho Tào công công.
“Bế tiểu công chúa về cung Lệ phi, lại tới Hình Bộ truyền khẩu dụ của trẫm, kêu bọn họ nghiêm hình thẩm vấn Hứa thái y.”
Nói xong lại không yên tâm dặn dò, “Ôm cẩn thận một chút, đừng làm tiểu công chúa ngã.”
Tào công công vâng dạ, ôm Ngu Y Lạc đi. Hoàng Thượng sủng ái tiểu công chúa như vậy, hắn nào dám không cẩn thận.
...…
Ngu Y Lạc được đưa về cung Lệ phi ngủ một giấc, tỉnh lại uống sữa xong bèn thỏa mãn táp táp cái miệng nhỏ.
【 người ta nói tú sắc khả xan, quả không sai, ngắm guơng mặt mỹ lệ này của mẫu thân, thật là xem bao nhiêu cũng không đủ nha! 】
Lệ phi cười khẽ, nhịn không được thơm nàng một cái. Miệng nhỏ của nữ nhi bảo bối quá ngọt mà. Chỉ là không biết chuyện của ca ca sao rồi.
Nàng nhìn về phía Trương ma ma, có chút lo lắng nói: “Cũng không biết ca ca thế nào, hôm nay mí mắt bổn cung nhảy không ngừng. Ma ma, ngươi đi hỏi thăm chút hôm nay trong triều phát sinh chuyện gì.”
Ngu Y Lạc vừa nghe lại bắt đầu buồn rầu.
【 ây da, làm sao nói cho mỹ nhân mẫu thân cữu cữu đã không sao, để nàng đừng lo lắng. 】
Lệ phi sờ sờ đầu nàng, thanh âm ôn nhu, “Có tiểu phúc tinh Lạc Lạc ở đây, nương tin tưởng ca ca khẳng định sẽ không có việc gì.”
Ngu Y Lạc vội vàng phối hợp gật đầu.
【 đúng vậy, cữu cữu không có việc gì, chẳng lẽ đây là tâm linh tương thông giữa ta và nương sao? 】
Trương ma ma rời đi 1 khắc liền đã trở lại đem chuyện nghe được nói cho Lệ phi.
Lệ phi vốn là tìm cái cớ nghe tiếng lòng nữ nhi, cho nên cũng không ngoài ý muốn. Nhưng Trương ma ma lại thật tâm cao hứng.
“Nương nương, hôm nay thật là chuyện vui liên tiếp, nô tỳ còn nghe một tin khác.”
Lệ phi làm một bộ dáng chăm chú lắng nghe. “A, chuyện gì làm ma ma cao hứng vậy.”
Tẩm cung không có những người ngoài, Trương ma ma cũng không kiêng kỵ.
“Nghe nói Hoàng Hậu bị tước quyền chưởng quản lục cung, phạt đóng cửa ăn năn hai tháng, Hoàng Thượng còn sai người thẩm vấn Hứa thái y, hiện tại hậu cung đều đang nghị luận việc này.”
Những người khác không biết việc Hoàng Hậu làm với tiểu công chúa, nhưng nàng lại rõ ràng, biết chắc Hoàng Thượng đang giúp tiểu công chúa lấy lại công đạo.
Ngu Y Lạc không cho là đúng, nằm ở trên giường nhìn đỉnh màn tím nhạt. Hoàng Hậu mất đi quyền quản hậu cung, không biết bạo quân sẽ để ai tới tiếp nhận.
Trong lúc suy tư, lại nghe Hoàng Thượng giá lâm.
Lệ phi cùng Trương ma ma vội đứng dậy hành lễ, còn chưa kịp hỏi Hoàng Thượng vì sao tới, liền thấy hắn lập tức huớng giường khắc hoa đi đến, giơ tay liền muốn ôm Ngu Y Lạc.
“Hoàng Thượng, không thể.”
Lệ phi ngăn trở hắn, ôn nhu giải thích, “Người từ bên ngoài tới, trên người mang theo khí lạnh, thần th·iếp sợ Lạc Nhi bởi vậy cảm lạnh.”
Nữ nhi tuy tâm trí trưởng thành, nhưng thân thể lại chỉ là trẻ con, vẫn dễ sinh bệnh.
Hoàng Thượng cũng không giận, thu tay.
“Là trẫm suy xét không chu toàn.”
Nói rồi vẫy tay hướng Tào công công, “Kêu bọn họ nâng đồ vào đi!”
Lệ phi khó hiểu chớp chớp mắt, liền nhìn thấy mấy tiểu thái giám nâng đồ vật nối đuôi nhau tiến vào.
Bốn người đi trước nâng một chiếc giường em bé tinh xảo mà không kém phần hoa lệ, mấy kẻ đi sau mỗi người bưng theo một cái tráp.
“Hoàng Thượng đây là?”
Hoàng Thượng khoanh tay đi lên trước, chỉ vào giường em bé, “Đều là đồ dùng cho Lạc Lạc, Lệ phi thu vào đi.”
Ngu Y Lạc vốn đang nằm, vừa nghe lời này lập tức dựng lỗ tai nghe ngóng.