Ánh lửa chói mắt mang theo hơi nóng phả vào trước mặt, phản chiếu lên khuôn mặt đầy mồ hôi của Ngu Linh Tê thành sắc đỏ đẹp lạ thường.
Ninh Ân nhìn nàng, giống như đang ở trong địa ngục, máu tươi đầy mình.
Còn chưa kịp hàn huyên, ngọn lửa trên mái nhà đã lấn áp, Ngu Linh Tê trừng mắt nhìn những cột xà nhà đè xuống, phát ra tiếng răng rắc nặng nề.
“Cẩn thận!”
Ngu Linh Tê theo bản năng tóm lấy cổ tay Ninh Ân giật lại, gần trong cùng một lúc, những phiến đá xanh vừa dày vừa nặng mang theo đốm lửa nhỏ tanh tách rơi phập xuống đất.
Hai người lăn xuống bậc đá, lúc rơi xuống đất không hề có đau đớn như trong tưởng tượng, Ngu Linh Tê được Ninh Ân che chắn chặt chẽ trong lòng.
Ngu Linh Tê vội vàng chống người dậy, nói bằng giọng run run: “Chàng không sao chứ, Ninh Ân?”
Ninh Ân ôm siết tới mức gần như muốn dính chặt cả người nàng vào trong cơ thể, tạo nên một bức phòng chắn cho nàng bằng xương bằng máu.
Hắn bật cười.
Chiếc chuông của hai người cũng theo sự lên xuống của lồng ngực mà rung rung, giống như hai trái tim rung động dán chặt lấy nhau.
“Không sao…”
Giọng nói Ninh Ân khàn khàn ám cả mùi khói, trầm thấp vang bên tai: “…Tìm được nàng rồi.”
“Phải, tìm được ta rồi.”
Ngu Linh Tê sờ đôi má của hắn, nhẹ giọng đáp lại: “Tất cả đều kết thúc rồi, Ninh Ân.”
Khuôn mặt hắn vô cùng nóng, căn hầm bí mật này cách đám cháy quá gần, băng lạnh trong góc phòng đều hoá thành vũng nước, vừa nóng vừa bí bách.
“Nơi đây quá nguy hiểm, ta đưa nàng tới phòng trữ đá lạnh bên trong.”
Vừa nói tới, Ngu Linh Tê đứng dậy, kéo Ninh Ân đi về phía hầm lạnh ở gian trong, tìm được một chỗ sạch sẽ thoáng mát để hắn ngồi xuống.
Phòng trữ đá cực kỳ lạnh, thích hợp để ngăn lại sự khô nóng châm chích từ đám cháy lớn kéo tới.
Ánh mắt Ninh Ân u ám, hai má tái nhợt gần như hoà cùng với khối nước đá.
Ánh sáng lạnh màu lam nhạt ở khắp phòng bao trùm lấy cơ thể duyên dáng mảnh khảnh của nàng, khiến hắn nhớ tới ác mộng đáng sợ kia đến mức nghẹn đau trong ngực một hồi.
Ngu Linh Tê sống sót sau tai hoạ, nhưng chưa từng thấy sự bất thường quá mức im lặng ngay lúc này của hắn.
Nàng để tay áp lên khối nước đá được xếp chồng thành núi, rồi đặt lòng bàn tay lạnh ngắt lên đôi má nóng rực của Ninh Ân để giảm nhiệt cho hắn.
“Doạ chết ta rồi.”
Nỗi sợ vẫn đọng lại trong lòng nàng: “Lúc nghe thấy tiếng chuông rung vang, phản ứng đầu tiên của ta không phải là vui mừng mà là sợ hãi.”
Sức lửa cháy to như thế, nàng không thể nào tưởng tượng được nếu như lại chậm một bước, thì sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Ninh Ân giơ tay lên như đang muốn sờ vào tóc mai của nàng.
Nhưng rồi nhìn thấy máu tươi dính đầy khắp tay với ống tay áo, hắn lại điềm tĩnh hạ tay xuống, thấp giọng mỉm cười: “Xin lỗi nhé, Tuế Tuế.”
Ngu Linh Tê bỗng nghẹt thở.
Đã hai kiếp rồi mà lần đầu tiên nàng nghe Ninh Ân nói “Xin lỗi”. Dù trước kia sau khi hiểu lầm nàng tặng túi thơm, Ninh Ân cũng sẽ chỉ âm thầm ôm chặt lấy nàng.
“Khởi đầu đại hôn, vốn không nên thấy máu.”
Ninh Ân lau tay lên khối đá bên cạnh, tới khi khối đá trong bị nhuốm thành màu đỏ mã não, thì mới hỏi nàng: “Hận ta sao?”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên mà trừng to mắt, nàng lùi ra nhìn hắn một chút.
“Ninh Ân, chàng đang nói nhảm gì thế?” Nàng nhíu mày, dùng đầu ngón tay hơi lạnh xoa nhẹ vệt đỏ thẫm ở đuôi mắt hắn.
“Tuế Tuế nên hận ta.”
Ninh Ân khẽ cười, nhưng trong mắt lại âm u nặng nề: “Ta sống mà không biết, nhiều lần thấy nàng, cứ mang theo máu tươi tanh bẩn khắp người.”
Chính là hắn làm liên luỵ, phá huỷ hạnh phúc tân hôn một lần trong đời của bọn họ.
Cổ họng nàng nghẹn lại, mãi một hồi không nói ra nên lời.
Tiểu Phong Tử thấy được máu tươi thì vô cùng hưng phấn, vậy mà lại bắt đầu ghét bỏ sự tanh tưởi của chết chóc mang lại.
“Chàng nhiều lần gặp ta đều là vượt mọi chông gai, liều mạng bảo vệ.”
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng khéo léo sửa lại lời của hắn: “Chàng dùng hết sức lực mới đi đến bên cạnh ta, yêu thương còn không thấy đủ, sao lại oán hận được?”
Hắn vốn có thể rời khỏi đám cháy, giống như nàng vốn có thể thoát khỏi từ hầm băng.
Tình yêu giống như tấm ván gỗ trên vách núi cao thẳng đứng, sức nặng ở một đầu mà nhẹ, thì đầu còn lại sẽ rơi vào vực thẳm. Ngu Linh Tê cảm thấy hết sức hạnh phúc, bởi vì trong khoảng khắc nàng nghe thấy tiếng chuông, bọn họ đều không hẹn mà chạy lao về phía nhau.
Nàng thở ra một luồng khói trắng, dứt khoát áp trán vào, đầu mũi sát gần với đầu mũi của hắn.
Tìm kiếm trong đám lửa lớn lâu như vậy, mà tay áo của Ninh Ân đã cháy sém đi không ít, đôi môi cũng bị hơ lửa tới mức khô nứt hơi rơm rớm vết máu.
Ngu Linh Tê bèn sáp lại gần, nàng nhẹ nhàng cẩn thận ngậm lấy đôi môi hắn trong bầu không khí lạnh buốt, nhẹ nhàng qua lại, làm ẩm ướt bằng hơi sương.
Ánh sáng lạnh của căn phòng băng bao phủ góc nghiêng hài hòa của hai người một cách nhẹ nhàng yên ả.
Môi lưỡi nàng ấm áp mềm mại, không lạnh giá tĩnh mịch như trong cơn ác mộng.
Ninh Ân mở miệng ra, bắt đầu hôn lại nàng, như thể cúng tế cả mạng sống quấn quýt chiếm lấy đến chết cũng không thôi.
Ngu Linh Tê ho một cái, hơi nóng vừa mới bốc lên nhanh chóng phai thành màu nhợt nhạt.
Trong căn phòng băng suy cho cùng lại quá lạnh, lúc môi lưỡi Ninh Ân rời khỏi, chiếc áo choàng to rộng đã choàng lên người nàng.
“Có hơi bẩn, Tuế Tuế cứ tạm dùng đi.” Hắn nói.
Ngu Linh Tê chợt tỉnh ngộ, nhớ ra cuối xuân năm ngoái nàng bị Triệu Tu nhốt trong nhà kho, Ninh Ân cũng cởi áo choàng quấn lấy nàng như vậy, vẻ mặt vẫn như cũ mà nói: “Tiểu thư cứ tạm dùng đi.”
“Chỗ này, có thể có mật đạo dẫn tới sân băng.”
Ngu Linh Tê gộp lại những suy nghĩ rồi nhắc nhở nói ra.
Ninh Ân gật đầu, khom lưng quỳ bằng một gối định bế nàng.
“Không cần đâu.”
Tầm mắt Ngu Linh Tê thu hồi khỏi lòng bàn tay bị thương của hắn, nhẹ nhàng kiên quyết mà lắc đầu: “Ta có thể tự mình đi.”
Càng đi vào trong, những khối nước đã càng nhiều lại càng lạnh, rét tới mức buốt tận óc.
Nàng dắt lấy tay Ninh Ân, mặc kệ sự tanh hôi dơ dáy giữa những ngón tay đang kiêng dè ra sao của hắn mà nắm chặt lại.
Chiếc chuông rung vang như ve kêu, bọn họ cùng nhau đi qua mật đạo dài quanh co, bất luận nhiều gập ghềnh khúc khuỷu, tối tăm lầy lội, đều chưa từng buông tay.
…
Ngu Hoán Thần cùng Trầm Phong đều gấp gáp tới phát điên.
Sức mạnh đám cháy lớn như thế, người bên trong hoàn toàn không có khả năng sống sót, Ngu Hoán Thần vẫn luôn dẫn cấm quân hất từng thùng nước vào trong cung điện đang cháy.
Mãi cho đến khi Ân Ninh trong bộ y phục nhuốm máu ôm lấy Ngu Linh Tê từ Bắc uyển đi ra, đôi mắt của Ngu Hoán Thần mới hiện ra chút tia hy vọng sống sót, vứt thùng nước đi rồi lao lên phía trước: “Tuế Tuế, muội không sao chứ, có bị thương không?”
“Muội không sao đâu huynh.”
Ngu Linh Tê giữ chặt bàn tay của Ninh Ân, trên hàng mi vẫn còn có sương giá, tuy nhếch nhác nhưng không thấy một chút sợ hãi nào thoáng qua.
Ngu Hoán Thần nhìn Ninh Ân, kìm nén lại cơn giận, trầm giọng nói: “Ca ca đưa muội về phủ.”
Ngu Linh Tê bị ốm một trận, quay về phủ Tĩnh Vương đã bắt đầu sốt cao.
Việc này không thể trách nàng được, lúc đại điện bị đốt cháy, hầm mật đã rất là nóng, sau khi đi vào căn phòng băng lại lạnh buốt, trong lúc chênh lệch nhiệt độ cách xa nhau tới như vậy, dù cho cơ thể làm bằng sắt cũng khó mà chịu đựng được.
Trong lúc ý thức của nàng đang mơ hồ, thì có ai đó nhẹ nhàng ôm lấy, bón từng canh thuốc đắng ngắt vào trong miệng nàng.
“Tuế Tuế.”
Giọng nói trầm lặng của hắn xuyên qua bóng tối hỗn độn mà lặng lẽ gọi: “Mau sớm khoẻ lại.”
Chiếc chuông giấu trong vạt áo rung vang ngắn ngủi, giống như hắn đang kìm nén hơi thở gần như mất kiểm soát.
Bóng tối mờ đi như thuỷ triều, Ngu Linh Tê mở đôi mắt đang khép chặt.
Giờ đã là đêm khuya, khuôn mặt gần như trong gang tấc của Ninh Ân hiện ra sự khôi ngô nhưng thiếu sức sống trong nơi tăm tối, dưới đôi mắt đang khép lại là một sự mệt mỏi u ám.
Ngu Linh Tê chớp chớp mắt mới nhận ra nam nhân lạnh lùng lại xanh xao ở trước mặt, chính là Tiểu Phong Tử cao cao tại thượng, bất khả chiến bại.
Nàng vừa mới giơ ngón tay lên, thì Ninh Ân cợt mở ra hai mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngu Linh Tê còn chưa kịp nói câu nào đã bị Ninh Ân ghì vào trong lòng.
“Đôi mắt của Tuế Tuế đẹp lắm.”
Hắn xoa nhẹ phần gáy đang hở ra của nàng, được một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Đôi mắt đẹp như này nhưng lại phải chờ lâu mới mở mắt.”
Hắn không có xấu tính trêu chọc ngay từ đầu trước đó, hắn trầm ngâm đến gần như khàn tiếng.
“Khiến cho ta lo lắng rồi.”
Ngu Linh Tê đưa cánh tay mềm nhũn vì bị bệnh lâu ngày lên, vòng qua thắt lưng của Ninh Ân: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Cả ngày.”
Ninh Ân bắt đầu hôn nàng, sau khi từ trán đến mắt rồi lại tới môi, hơi thở nóng bỏng lại nhẹ nhàng.
Nụ hôn dài mà lại thương tiếc, giống như đang vội vã thừa nhận điều gì đó, mà không hề mảy may tới dục vọng.
“Chưa chải tóc rửa mặt.”
Ngu Linh Tê mím môi, ngăn cản hắn tiếp tục đi xuống dưới: “Trong miệng đều là mùi thuốc.”
Ninh Ân cũng không nói năng gì, khoác y phục vào rồi đi xuống sập, bế nàng đi về phía tịnh thất ở bên cạnh.
Bồn tắm nước nóng của tịnh thất lúc canh bốn thường luôn nóng, mà còn hơi nước mịt mù.
Cởi bỏ tiết y, xếp lên trên sập. Lúc vừa mới vào bồn nước, chút đau nhói truyền tới ở đầu ngón tay Ngu Linh Tê bị phiến đá xanh nứt làm cho đứt tay.
Ninh Ân cũng chẳng khá là bao, lòng bàn tay phải đang quấn vải gạc, ngồi gập chân ở bên bồn, bưng cháo trắng được hâm nóng ở bên cạnh chầm chậm bón cho mỹ nhân mềm mại đang ngồi tắm trong nước.
Nhờ vào ánh đèn đuốc đang cháy sáng, Ngu Linh Tê nhìn thấy hình xăm đỏ sẫm xuất hiện trên bờ ngực trần của Ninh Ân mà không khỏi sửng sốt.
Kỳ lạ thay, Ninh Ân vẫn chưa xuống bồn tắm, nhưng cũng chưa từng cùng nàng… cái kia, tại sao hình xăm có thể đột nhiên xuất hiện được?
Ngu Linh Tê bất giác sờ tới ngực hắn, hỏi: “Cái này của chàng sao…”
Tiếp sau đó đầu ngón tay ngừng lại, nhiệt độ này không đúng cho lắm.
Rào rào, nàng đứng lên trong bồn nước, hai tay ôm lấy đôi má của Ninh Ân, cực kỳ nghiêm túc đưa mặt hắn lại gần.
Ninh Ân ngỡ ngàng, rồi sau đó tiện tay đặt bát cháo trong tay xuống, giơ tay giữ lấy sau đầu nàng.
“Vui rồi à?” Hắn hỏi.
“Chàng đang bị sốt.”
Ngu Linh Tê đỡ trán mình lên trán của hắn, đầu lông mày nhíu lại càng chặt: “Chàng bị sốt rồi, Ninh Ân.”
“Thật sao?”
Vẻ mặt hắn không quan tâm, đôi má tái nhợt vì sốt mà hiện lên chút lôi cuốn, hắn khẽ híp mắt lại, nói: “Nghe nói lúc phát sốt, có thể làm cho đối phương thoải mái hơn.”
“…”
Được lắm, xem ra hắn lại hồi phục được dáng vẻ lúc bình thường rồi.
Ngu Linh Tê đau lòng khôn nguôi lại trở nên hờn dỗi, bước ra khỏi bồn tắm, run tay khoác y phục lên, rồi dặn dò cung tỳ đang chờ ở ngoài đi gọi thái y tới.
Thái y rất nhanh đã tới, thành thạo bắt mạch, rồi vuốt râu nói: “Điện hạ đang thải độc tố, có hơi sốt cao cũng là bình thường, không cần phải quá mức lo sợ.”
“Độc tố?”
Ngu Linh Tê theo bản năng nhìn về phía Ninh Ân.
Ninh Ân khoác áo lên rồi ngồi dậy, thấy nàng nhìn chằm chằm tới mức viền mắt đã ửng đỏ, thì mới miễn cưỡng giải thích một câu: “Độc hương Ninh Huyền chuẩn bị, bị ngấm vào một chút.”
Hắn cầm lấy ngón út của nàng: “Đồ của thứ đê tiện đó, chưa đến mức hạ được mạng của ta.”
Thái y ở bên cạnh hết sức tận tâm: “Tuy trong người độc tố cực kỳ ít, nhưng càng về lâu dài, độc tốt tích tụ, chắc chắc không phải chuyện tốt…”
Ninh Ân lạnh lùng liếc mắt, thái y thức thời ngậm miệng lại.
Nghĩ ra điều gì đó, Ngu Linh Tê bỗng dưng đứng dậy, lật tìm ngăn tủ trong phòng một lượt, vội vàng nói: “Bách giải hoàn mà Dược lang để lại đâu?”
“Không có.” Ninh Ân đứng dậy, kéo nàng quay lại.
“Không có?”
Ngu Linh Tê há miệng, rồi nghĩ tới Tiết Sâm từng trúng “Bách hoa sát”, nhưng đến nay lại chưa phát tác độc tốt chết người. Nàng chỉ cần suy đoán thêm chút thì có thể đoán ra được viên bách giải hoàn đang ở đâu.
Hốc mũi đau xót, nàng đứng sững lại một lúc, sau đó ngước mắt nhìn: “Lấy giấy bút tới đây.”
Thị tòng dâng giấy bút lên, Ngu Linh Tê nhắm mắt nhớ lại một lượt, rồi hạ bút viết ra một phương thuốc.
Cơ thể Ninh Ân ở kiếp trước gần như có thể dùng được dưỡng cổ (1), nhưng không tốt hơn Ninh Ân của bây giờ. Lúc hắn nghiên cứu phương thuốc, chưa từng né tránh Ngu Linh Tê.
Do đó trong những năm hầu hạ mài mực, Ngu Linh Tê biết được không ít phương thuốc có hiệu lực ngang tầm với bách giải hoàn.
Giao phương thuốc cho thái y kiểm nghiệm xong, bèn ra lệnh cho người mau chóng đi bốc thuốc để sắc thuốc.
Quay về đến tẩm điện, Ninh Ân mỉm cười dựa lên sập gỗ nhìn nàng.
“Thật sự không nhân lúc đang nóng mà thử một chút sao?” Hắn hỏi.
Ngu Linh Tê mặt mày khó hiểu, vừa muốn hỏi “Thử cái gì”, thì nghe thấy tiếng cười bệnh hoạn của Ninh Ân phát ra: “Bổn vương không hay mắc bệnh, lần sau muốn sử dụng tới thứ nóng hầm hập đó, không chừng phải mấy năm sau đó.”
Ngu Linh Tê chớp mắt rồi lại chớp chớp tiếp.
“Nàng ít giả bộ chút đi.”
Vừa kịp phản ứng lại, nàng tức tới mức muốn đánh người: “Thân thể của mình thì mình quý trọng chút đi.”
Hắn không đau lòng nhưng có người đau thay cho hắn.
Ninh Ân mỉm cười kéo Ngu Linh Tê vào trong lòng, hắn thích dáng vẻ hoạt bát nhanh trí của nàng.
Cho dù là tức giận với hắn, mắng hắn hay đánh hắn, vẫn hơn là nằm bất động trên sập.
“Ta cho chàng nằm xuống nghỉ ngơi, an phận chút đi.”
Ngu Linh Tê khẽ giãy giụa, nhưng lại nghe thấy hơi thở nóng rực đang phả ra ở bên tai.
Hắn tươi cười, dửng dưng nói: “Cơ thể của ta, chỉ khi nàng sống tốt thì mới tốt được.”
———
(1)Dưỡng cổ (养蛊): giống như nuôi độc trùng, cổ trùng. Sử dụng các loại côn trùng như rắn độc, lươn, rết, ếch, bọ cạp, giun, bọ ngựa,… cho hết vào trong bình, chum hoặc vại. Các loại côn trùng sẽ cắn nuốt lẫn nhau bên trong, con có độc nhiều sẽ ăn con có độc ít, con mạnh sẽ ăn con yếu, cuối cùng chỉ còn lại một con, gọi là cổ độc (蛊), có thể dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT