*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngu Linh Tê bị cơn lạnh làm cho bừng tỉnh.
Sau khi vào cung, phát hiện tiểu thái giám dẫn đường có gì đó không đúng, nàng chợt nổi lên nghi ngờ, cố gắng tự mình trấn định, nói: "Ngọc bội vương gia giao cho bị rơi ở trong xe ngựa rồi, ta quay lại lấy."
Nàng xoay người, còn chưa đi được hai bước thì đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ ập tới.
Khung cảnh cuối cùng đập vào mắt là khuôn mặt u ám của tên tiểu thái giám kia.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên rơi vào mắt chính là một gian nhà nhỏ cũ nát, ánh đèn dầu trên vách tường mờ mịt. Nàng nằm trong góc phòng, dựa vào một bức tường đá, từng đợt khí lạnh từ khe hở dưới tường rò rỉ ra, lạnh thấu vào tận xương tủy.
Tay chân của Ngu Linh Tê bị dây thừng trói chặt. Nàng di chuyển thân mình, cố sức đạp đám rơm rạ và thảm len chất đống trong góc, lộ ra từng khối băng vuông vức chất đống khắp nơi bên trong đó.
Nếu không đoán sai, nàng bị nhốt trong một hầm băng nào đó.
Hầm băng của hoàng thành.
Là tên thái giám kia cùng với cung nữ mặt tròn bắt trói nàng lại, đưa nàng tới nơi này sao? Bọn chúng là người của ai?
Ninh Ân có biết rằng trong đám cung tỳ và thái giám của Tĩnh Vương phủ có một tên gian tế trà trộn vào hay không?
Trầm tư suy nghĩ lung tung, thừa dịp trong hầm bí mật không có người trông coi, Ngu Linh Tê nghiêng đầu, nâng hai tay bị trói lên sờ sờ trên búi tóc, chỉ sờ được tới cây trâm cài tóc bằng bạch ngọc lạnh như băng kia.
Bởi vì phải vào cung canh linh cữu, nàng không hề mang theo trâm cài trang sức dư thừa, ngay cả vật dụng sắc nhọn để cắt dây thừng cũng không có.
Đang trong lúc suy nghĩ, trên đỉnh đầu của nàng truyền đến một âm thanh vang lên nặng nề.
Ngu Linh Tê cảnh giác, vội vàng giấu chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trong tay mình vào giữa những khối băng ở trong góc hầm.
Cùng lúc đó, phiến đá xanh cồng kềnh bị người đẩy ra, ánh sáng lạnh lẽo đổ nghiêng xuống, một nam tử mặc áo choàng trùm kín đầu, không nhìn thấy rõ được khuôn mặt, dưới sự dìu đỡ của thái giám, từ từ bước xuống bậc thềm đá.
Nam tử dường như có hơi yếu ớt, vóc người gầy gò và mảnh khảnh, nếu không phải thỉnh thoảng bật ra tiếng ho khàn khàn thì Ngu Linh Tê cũng gần như cho rằng, người được che phủ dưới lớp áo choàng kia chính là một nữ nhân.
Y đứng ở trước mặt Ngu Linh Tê, dưới cái bóng của mũ trùm đầu chỉ lộ ra một chút góc cằm nhòn nhọn, ngón tay theo thói quen cầm theo một khối gỗ.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn chậm chạp truyền đến: "Hành động bất đắc dĩ, mạo phạm Tĩnh Vương phi rồi."
Giọng điệu của y có chút suy yếu, rõ ràng là giọng nói của người trưởng thành, lại học theo cách nói chuyện của hài đồng, rất có nề nếp đâu ra đấy.
"Các hạ là người nào? Muốn làm gì?"
Trong trí nhớ của Ngu Linh Tê, cũng không hề có nhân vật này.
Gã nam nhân giấu mặt dưới lớp áo choàng kia cất lời: "Ninh Ân một tay che trời, muốn mời hắn tự rơi vào bẫy cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cho nên, tại hạ chỉ có thể bày ra hạ sách này, mượn Tĩnh Vương phi một món tín vật dùng thử xem sao."
Nói xong, nam nhân thoáng nhìn thấy chiếc trâm ngọc mà Ngu Linh Tê giấu trên khối băng, thân cây trâm bị đông lạnh, ngưng tụ một tầng băng sương, càng làm nổi bật tia hồng ửng lượn lờ kia, đặc biệt lãnh diễm.
Trong lòng của Ngu Linh Tê khẽ động, ra vẻ khiếp nhược nói: "Cây trâm này là do vương gia tự tay làm cho ta, không biết có thể dùng để chuộc ta một mạng hay không?"
Nam nhân dường như đang cân nhắc tính xác thực trong những lời này của nàng.
Cung tỳ mặt tròn phía sau thật cẩn thận đi về phía trước, nói cái gì đó, nam nhân lúc này mới hơi nghiêng đầu, ý bảo thái giám nhặt cây trâm lên.
"Cầm đi đưa cho Ninh Ân, nói cho hắn biết, Vương phi ở trong tay ta."
Y lấy từ trong tay áo ra một tờ mật thư, hạ thấp thanh âm, dặn dò: "Nếu không muốn tân hôn biến thành tang sự thì hãy bảo hắn dựa theo những gì ta nói mà làm, một mình đi đến đây."
Thái giám đi xuống sắp xếp, thế nhưng nam nhân lại không rời đi.
Y ngồi xuống phía sau cái bàn duy nhất trong hầm nhỏ, lấy ra một con dao phay nhỏ, chuyên tâm gọt khúc gỗ.
Vụn gỗ bén nhọn đâm thủng ngón tay của y, đầu ngón tay máu thịt lẫn lộn, vậy nhưng y lại giống như không hề nhìn thấy.
Trong hầm băng rất lạnh, tường đá sau lưng tựa hồ giống như lưỡi đao lạnh như băng, đâm vào sống lưng gầy gò của Ngu Linh Tê.
Nàng cuộn người lại, ở trong một không gian tĩnh mịch quan sát nam nhân đang gọt khúc gỗ kia, một lúc lâu sau, nàng thăm dò gọi một tiếng: "Tam hoàng tử điện hạ."
Động tác gọt gỗ của nam nhân rõ ràng có khựng lại một chút.
Thân hình gầy yếu đang căng cứng của y dần dần thả lỏng xuống, chậm rãi thở ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, giơ tay kéo chiếc mũ trùm đầu rộng lớn xuống.
Y xoay qua một gương mặt âm nhu nữ tính, ánh mắt đen nhánh không có hào quang nhìn Ngu Linh Tê hồi lâu, mới hỏi: "Sao Vương phi có thể nhận ra ta vậy?"
"Hiện giờ, trong khắp thiên hạ, người dám gọi thẳng danh hào của Ninh Ân cũng không có nhiều."
Tầm mắt của Ngu Linh Tê di chuyển xuống, ánh mắt hơi dừng lại trên miếng ngọc bội đeo bên cái eo gầy gò của nam nhân.
Nàng đã sống hai đời, thế nhưng lại không biết được rằng Tam hoàng tử cũng không phải là thật sự bị ngốc.
Cũng đúng, sinh ra trong gia đình đế vương ăn người không nhả xương(1), nếu không học cách lấy sự vụng về để che dấu tài năng của mình, chỉ sợ là đã giống như mấy vị hoàng tử khác mà chết yểu từ lâu rồi.
Mí mắt của Ngu Linh Tê lấm tấm đọng sương, thở ra một đám khí màu trắng, nói: "Chúng ta có thể nói chuyện một chút."
"Vương phi muốn nói cái gì? Bản vương vì sao lại phải giả ngốc, hay là đã bố trí nhân thủ ở bên người Ninh Ân từ khi nào?"
Động tác dưới tay của Tam hoang tử không hề ngừng lại, tinh tế gọt khúc gỗ kia ra hình người, nói: "Tên cung tỳ kia, không phải người của bổn vương."
"Cái gì?" Ngu Linh Tê có chút hoài nghi lời này của Tam hoàng tử là thật hay giả.
Cung nữ mặt tròn kia nếu như không phải đang làm việc cho Tam hoàng tử, vậy vì sao phải phản bội Ninh Ân, nối giáo cho giặc?
"Muốn trách thì trách Ninh Ân quá cuồng vọng."
Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Ngu Linh Tê, Tam hoàng tử nói: "Hắn khống chế triều đình, lại chậm chạp không có ý định đăng cơ, dưới tay sẽ khó tránh khỏi việc có mấy người dao động. Đối với một số người mà nói, nhiếp chính vương quyền thế lớn hơn nữa cũng chỉ là thần, thay vì làm thần tử của 'thần', không bằng làm thần tử của đế vương, ngươi nói có phải là đạo lý này hay không?"
Chuyện Ngu Linh Tê lo lắng nhất vẫn là xảy ra rồi.
"Cho nên Tam hoàng tử điện hạ đã bắt cóc ta, để Ninh Ân lợi dụng quyền thế trong tay đề cử ngài đăng cơ?"
Ngu Linh Tê mỉm cười, trấn định nói: "Dùng một nữ nhân để đổi lấy giang sơn, kẻ ngốc đều biết đây là vụ mua bán thua lỗ, Ninh Ân sẽ không tới đâu."
"Nhưng Vương phi đừng quên, người điên và kẻ ngốc làm việc đều sẽ không để ý đến chuyện giao dịch có cân bằng hay hay không."
Tam hoàng tử đục khắc người gỗ trong chốc lát rồi mới từ từ chậm chạp nói: "Không lấy được ngôi vị hoàng đế cũng không sao cả, dù sao đi chăng nữa, ta cũng không sống được bao lâu nữa rồi."
Ngu Linh Tê run cầm cập đánh giá khuôn mặt âm nhu kia, muốn từ trên nét mặt của Tam hoàng tử mà nhìn ra sự thực hư trong lời này của y.
Tam hoàng tử quay đầu, tầm mắt giao nhau với nàng.
Đôi mắt trống rỗng đen nhánh kia làm cho sống lưng của Ngu Linh Tê trở nên tê dại.
Cũng may là y rất nhanh đã quay đầu lại, đưa lưng về phía Ngu Linh Tê, trở tay đẩy lọn tóc xõa ra sau gáy.
Ánh đèn dầu mờ mịt, ánh lửa lập lòe len lỏi chiếu qua từng sợi tóc của y mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện một chút ngân quang lạnh như băng.
Tia sáng đó thật sự quá mờ, Ngu Linh Tê nhìn một hồi lâu mới phát hiện điểm ngân quang trên gáy của y là một cây kim —— một cây kim bằng bạc, dường như vẫn chưa đâm hết cả thân kim vào trong huyệt vị.
"Đây là..."
Nàng nhìn đến cả người tê dại, suy đoán là kẻ nào đã hung ác đâm cây kim bằng bạc này vào trong đầu của y.
"Kim này, là ta cho người đâm vào đấy."
Tam hoàng tử bình tĩnh buông tay xuống, mái tóc khép lại, che đi chút ngân quang lạnh lẽo kia.
"Vì sao Tam điện hạ lại phải làm như thế?"
Ngu Linh Tê cắn môi lạnh đến run rẩy, kiệt lực thông qua việc nói chuyện để duy trì tỉnh táo.
Khóe miệng của Tam hoàng tử giật giật.
Ngu Linh Tê phỏng đoán là y muốn cười, nhưng không biết là di chứng của việc giả ngốc nhiều năm, hay là do cây kim bằng bạc kia, ngay cả biểu tình rất nhỏ như vậy mà y cũng làm đến mức vô cùng kỳ quái.
"Hai ngày trước Ninh Ân nói, nếu như cả đời đều là kẻ ngốc thì mới có thể sống lâu dài."
Giọng nói của y rất chậm rãi: "Nhưng giả ngốc là một chuyện rất thống khổ, ta tình nguyện làm một hoàng tử thanh tỉnh mà chết, cũng không muốn làm một kẻ ngốc mà sống một cách hồ đồ."
Cho nên y mới ngược gió mà đi, không tiếc lấy kim bạc đâm vào đầu mình, cũng phải chống lại cấm chế mà Ninh Ân đã đặt lên trên huyệt vị của mình, để đổi lấy sự thanh tỉnh ngắn ngủi.
"Ta có chuyện nhất định phải hoàn thành."
Nói đến đây, giọng nói của Tam hoàng tử nhẹ nhàng đi vài phần: "Vương phi không cần sợ hãi, ta chỉ cần tính mạng của một mình Ninh Ân thôi."
"Vì sao?"
Ngu Linh Tê xoắn chặt ngón tay: "Cũng bởi vì ngôi vị hoàng đế trong tầm tay, mà Ninh Ân lại chắn đường của ngài sao?"
Tam hoàng tử trầm mặc thật lâu, sau đó lại nói rất nhẹ nhàng: "Bởi vì Thiếu Nguy chết dưới tay của hắn, đó là bạn tốt chí giao duy nhất của ta."
Thiếu Nguy, là tên tự của Tiết Tung.
Cho nên, sở dĩ kiếp trước Tiết Tung bất chấp bao điều trắc trở để hạ độc nàng rồi đến ám sát Ninh Ân, kỳ thật là vì... Tam hoàng tử?
Tất cả xâu chuỗi lại với nhau, Ngu Linh Tê trong lúc hoảng hốt có chút hiểu rõ, vì sao Tiết Tung lại đối với Tam hoàng tử hết lòng hết dạ như vậy rồi.
Y là người duy nhất trong tất cả những người ẩn nhẫn đợi chờ thời cơ để đoạt quyền, là người duy nhất nguyện ý dốc hết tâm tình của mình với thuộc hạ.
Kiếp trước kiếp này, đi lòng vòng một hồi, vậy mà vẫn là hai người này chống đỡ đến cuối cùng.
"Khắc xong rồi."
Tam hoàng tử biểu hiện ra vài phần nhút nhát như hài đồng, đem người gỗ đặt ở bên chân Ngu Linh Tê: "Tặng cho ngươi."
Người gỗ kia tóc mây bồng bềnh, nhan sắc như hoa, ấy vậy mà lại giống y đúc với bộ dáng của Ngu Linh Tê.
...
Điện Phụng Tiên, cỗ quan tài lẻ loi nằm đó.
Ninh Ân mặc áo choàng màu tuyết, con ngươi đen láy lạnh lẽo liếc về phía Trầm Phong đang quỳ gối trước thềm: "Bổn vương hỏi ngươi, người đâu?"
Cuối tháng hai, trời có chút âm u, chóp mũi của Trầm Phong lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi rất lớn, ngay cả ý cười trước sau như một cũng không còn nữa, cúi đầu nói: "Nghe thị vệ hộ tống nói, là một gã tiểu Hoàng Môn cùng Tiểu Mãn chủ động dẫn đường đi về phía trước, đưa Vương Phi nương nương đi rồi ạ."
"Tiểu Mãn?"
"Là cung tỳ trong phủ chúng ta, phụ trách việc gội đầu, giặt y phục. Nếu không có người quen, Vương phi cũng sẽ không tin..."
Bị sát ý lạnh lẽo đến rợn cả sống lưng áp bách, Trầm Phong nuốt xuống cổ họng, giọng nói nhỏ dần đi.
Trong bầu không gian tĩnh mịch này, một tiểu thái giám khom người mà đến, run rẩy đem mật thư cùng với chiếc trâm ngọc trong tay dâng lên.
"Điện, điện hạ..."
Tiểu thái giám run giọng, gian nan nói: "Có người muốn, muốn tiểu nô đem vật này, cho, cho ngài..."
Nhìn thấy cây trâm cài tóc bạch ngọc chạm hình xoắn ốc thụy vân quen thuộc kia, ánh mắt Ninh Ân bỗng dưng trầm xuống.
Hắn đưa tay cầm lấy trâm ngọc, thân trâm lạnh như băng, phía trên còn ngưng tụ những giọt nước nhỏ, máu tươi nhuộm lên một màu đỏ tươi như áng mây cuối chiều tản mát trên thân trâm.
Ninh Ân nhẹ nhàng vuốt đi một ít rơm rạ dính trên thân trâm, mở phong mật thư ra xem, cười ra thành tiếng.
Quốc tang bi thương, không khí trong điện vô cùng nặng nề, tiếng cười này lại có vẻ đặc biệt không hợp thời điểm.
"Vất vả cho ngươi rồi."
Ninh Ân ném mật thư vào chậu đồng đốt tiền giấy, đứng dậy đi về phía thái giám, cười đến bình tĩnh vô hại.
Tiểu thái giám mạo hiểm đến đưa tin thở phào nhẹ nhõm.
Hai quân giao chiến sẽ không trảm sứ thần đâu, xem ra Tĩnh Vương điện hạ có tàn nhẫn vô tình, cũng là người biết nói đạo lý.
Tiểu thái giám vừa định đứng dậy, đã thấy một cái bóng cao lớn bao phủ.
Sau đó cả người gã bay ra ngoài, đụng vào cỗ quan tài ở cửa điện, màu đỏ thẫm nồng đặc phun lên lá cờ tang ở linh đường, máu bắn tung tóe cả một vùng.
Cả một đám người đang quỳ ở ngoài điện, trắng xóa một màu, ai cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có người nào dám mở miệng hỏi.
Triều thần và phi tần mặc áo hiếu bằng sợi đay đều dịch chuyển bằng đầu gối, tự động tránh ra một con đường, để cho đôi giày da hươu bắn đầy máu tươi kia bước nhanh qua trước mắt bọn họ.
Ninh Ân rút bội kiếm của Trầm Phong ra, đi về phía Bắc Cung.
Vốn dĩ hắn muốn đặt ra quy củ cho mình, trong vòng bảy ngày tân hôn không dính máu, phải sạch sẽ để ở bên Tuế Tuế.
Nhưng bây giờ thì, quy củ gì đó, sạch sẽ gì đó, hắn hoàn toàn không quan tâm, trong đầu chỉ còn lại ý niệm nguyên thủy nhất: Giết, giết và giết.
'Rinh rinh', tiếng chuông trầm đục theo máu tươi vẩy ra rung lên.
Thi thể từng cái từng cái ngã xuống, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hối hận, hối hận vì mấy cái quy củ chó má này, ngày đó ở Đại Lý tự không có giết chết Ninh Huyền.
Mấy con cá tạp nham do Ninh Huyền phái tới kia căn bản khó có thể ngăn cản, giết đến Lạc Vân Cung, ống tay áo của Ninh Ân đã hoàn toàn bị máu tươi triệt để nhuộm thành màu đỏ.
Đẩy cửa điện ra, huyết y tung bay, mũi kiếm nơi cốc khẩu (2) chĩa xuống mặt đất, đáy mắt của Ninh Ân thấm nhuận màu đỏ của máu tươi.
Tam hoàng tử đang lấy rượu trong vò rượu để hắt lên màn che trong điện, nhìn thấy Ninh Ân mang theo toàn thân huyết khí tiến vào, y có chút kinh ngạc.
"Ngươi đến nhanh như vậy."
Y nói, cầm lấy cây nến trên bàn lên.
Ánh nến nhảy múa, trong đôi mắt trống rỗng của y không phản chiếu ra được một đốm sáng nào cả.
"Nàng ấy ở đâu?"
Ninh Ân kéo trường kiếm về phía trước, thuận tay dập tắt hương độc trên bàn.
"Nàng ấy đang ở một nơi mà ngươi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy... Hức!"
Trong nháy mắt ánh nến rơi xuống đất kia, ngọn lửa nhanh chóng dọc theo lớp rèm che mà vọt lên trên, thiêu đốt tới xà nhà.
Ninh Ân tựa như không nhìn thấy, y bào ở trong hơi lửa bập bùng tung bay phấp phới, hai má nhuộm máu tựa như Đọa thần tĩnh mịch âm hàn.
"Nàng ấy, ở đâu?"
Từng ngón tay của hắn nắm chặt lại, gằn từng chữ nhẹ giọng hỏi.
Khói lửa ngập trời làm cho khuôn mặt người ta trở nên vặn vẹo, Tam hoàng tử miệng mũi chảy máu, đứt quãng nói: "Không ngại thì cứ... nhìn xem... Là ngươi bị thiêu chết trước, hay là nàng ấy..."
Y run rẩy giơ tay lên, sờ đến cây kim bằng bạc ở sau gáy.
Sau đó mạnh mẽ rút ra, đâm về phía Ninh Ân.
Kim bạc xuyên qua lòng bàn tay.
Ánh mắt của Tam hoàng tử, cũng trong một thoáng lấy cây châm bạc này ra, một lần nữa trở về ngây dại, khóe miệng giật giật, giống như một con rối gỗ bị đứt dây, ngã xuống đất.
...
Có làn khói mỏng manh thoang thoảng từ trong phiến đá xanh trên đỉnh đầu lùa vào, không gian nhỏ hẹp vừa rồi còn lạnh vào tận xương tủy, dần dần trở nên nóng hầm hập.
Trong hầm băng không nghe được bất kỳ tiếng động nào cả, Ngu Linh Tê không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cố gắng đứng dậy, gian nan nhảy nhót để lấy ngọn đèn dầu trên tường.
Ngọn đèn được chế tác bằng đồng thau, nóng đến bỏng rát, Ngu Linh Tê bất chấp ngón tay bị bỏng, sau khi tháo đèn dầu xuống liền dùng ngọn lửa yếu ớt ấy để đốt cháy đoạn dây thừng dày trên cổ tay mình.
"Nhanh lên, nhanh hơn một chút..."
Nàng không ngừng cầu nguyện, cuối cùng, trong cơn đau rát dữ dội do bị ngọn lửa thiêu đốt, sợi dây thừng dày kia cũng nghe lời mà đứt ra.
Nàng nhanh chóng cởi dây thừng trên chân, xách váy chạy lên thềm đá, định mở phiến đá xanh đặt ở lối vào hầm băng ra.
Nhưng phiến đá xanh kia thật sự quá nặng, chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng thì căn bản không thể nào mở ra từ bên trong được.
Hơn nữa lại còn nóng, rất nóng.
Ngu Linh Tê ngửi thất mùi khói nhàn nhạt rò rỉ vào trong thông qua khe hở thì đã biết được bên ngoài tất nhiên là đang bốc cháy.
"Ninh Ân..."
Trái tim của nàng thắt chặt, không biết giờ đây Ninh Ân có bị liên lụy vào trong chuyện này hay không, chuyện cấp bách nhất trước mắt chính là phải nhanh chóng chạy ra ngoài báo bình an với hắn.
Nhưng phiến đá nặng như vậy, bên ngoài lại đang bốc cháy, nên chạy thoát như thế nào đây?
Giống như nghĩ đến cái gì, đôi môi đỏ mọng của Ngu Linh Tê cắn một cái, nhanh chóng chạy trở lại hầm băng, đặt tay lên phần chân tường đá.
Quả nhiên, khí lạnh từ trong khe đá chảy ra.
Nếu nàng không đoán sai thì còn có một phòng băng đằng sau bức tường đá này.
Lượng băng được khai thác trong phòng băng rất lớn, bình thường đều có đường ngầm kết nối với hào hộ thành và hồ nước trong hoàng thành, để mùa đông vận chuyển băng được thuận tiện. Nếu như vận may tốt, tìm được đường ngầm thì sẽ có thể chạy thoát được.
Ngu Linh Tê đứng dậy, nhanh chóng mò mẫm cơ quan trên tường.
Sờ được một viên gạch xanh hơi nhô lên, nàng dùng sức ấn một cái, tường đá quả nhiên ầm ầm mở ra, lộ ra một gian phòng băng thật lớn.
Ánh mắt của Ngu Linh Tê sáng ngời, theo bản năng bước vào trong không gian băng tuyết nhìn hoài không hết, vừa đi được hai bước, trên cổ đã trở nên tê dại.
Nàng dừng bước, ôm ngực cẩn thận lắng nghe.
Đúng vậy, đó là tiếng chuông bằng vàng đang rung lên!
Ninh Ân ở gần đó! Hắn đang ở trong biển lửa!
Ngực giống như bị một đôi tay vô hình siết lấy, Ngu Linh Tê lắc lắc chuông của mình, lắc rồi lại lắc.
Sau khi nghe được âm thanh đáp lại, nàng quay đầu chạy về phía trước, hai ba bước lên thềm đá, dùng hết khí lực từ khi mới sinh ra đến giờ, liều mạng đi đẩy phiến đá xanh kia.
"Ninh Ân!"
Ngu Linh Tê vỗ vỗ phiến đá: "Ta không sao, chàng có nghe thấy không?"
Thế nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích.
Tiếng chuông vàng rung lên càng thêm dồn dập, tựa như đang đáp lại tiếng rung chuông vừa rồi của nàng.
Tiểu Phong Tử không đi, hắn vẫn đang tìm nàng.
Tìm nàng trong biển lửa.
"Mở ra... cho ta..."
Phiến đá giống như bị nướng càng thêm nóng rát, máu tươi từ trong khe móng tay của nàng chảy ra, cả người hướng lên trên, mang theo âm thanh nức nở nói: "Vệ –– Thất ——"
Ầm ầm, phiến đá xanh bị người mạnh mẽ nhấc lên.
Ngay sau đó, làn sóng nhiệt nóng rát ập vào mặt.
Gân xanh nổi lên trên cánh tay của Ninh Ân, đứng ngược hướng với ngọn lửa đang không ngừng hừng hực thiêu đốt, cùng với Ngu Linh Tê toàn thân ướt đẫm mồ hôi bốn mắt nhìn nhau.
'Rinh rinh', tiếng chuông của hai người, hai tiếng hòa vào làm một.
(1) Phép ẩn dụ là độc ác và tham lam
(2) Cốc khẩu: