Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 83: Giấc mơ cũ


1 tháng

trướctiếp

Từ phủ Đường Công bước ra, vừa lúc ánh mặt trời ngả về tây.

Chiếc xe ngựa rộng rãi lộng lẫy kia của Ninh Ân dừng ở trước cửa lớn, xe ngựa của Ngu phủ thì bị ép đến chân tường, tiến lui đều khó khăn.

Ngu Linh Tê nghiêng đầu đưa mắt nhìn, nàng nghi ngờ là Ninh Ân cố ý.

Quả thật đúng là Ninh Ân cố ý.

Xe ngựa của hắn dừng trước Vương phủ, hắn khẽ nâng tay lên với Ngu Linh Tê, khẽ nhếch đuôi mắt một cái, ám chỉ một cách không thể rõ ràng hơn.

Ngu Linh Tê đưa mắt nhìn Thanh Tiêu còn đang định đánh xe ngựa của Ngu phủ ra ngoài, nàng suy nghĩ, bèn tạm thời đổi ý.

Nàng dặn dò Thanh Tiêu vài câu, sau đó thuận tay nắm chặt lấy đốt ngón tay của Ninh Ân, cong mắt cười nói: "Hôm nay thời tiết quang đãng tốt đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.

Trên cây cầu Vọng Tiên Lâu chạm trổ, không ít người có học đứng cao nhìn xa, uống rượu ngâm xướng.

Ngu Linh Tê dùng lụa mỏng che mặt, trực tiếp bước lên tầng cao nhất của lầu các nhỏ, Ninh Ân chắp tay không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, ánh mắt hắn rơi vào mái tóc đen đảo qua vòng eo của nàng.

Hắn đưa tay vuốt ve, lại kéo.

Ngu Linh Tê phát hiện, quay đầu vừa vặn bắt được Ninh Ân, không khỏi hừ một tiếng, cười nói: "Càng ngày càng nổi tính trẻ con rồi."

Ninh Ân chậm chạp chớp mắt, mềm mại nhấp sợi tóc đen kia vào môi trước mặt nàng, cắn cắn.

Ngu Linh Tê "A" một tiếng, mặc dù tối hôm qua mới gội đầu, nhưng nàng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: "Bẩn."

"Thơm."

Ninh Ân lại vuốt ve, vừa bỏ sợi tóc đáng thương kia ra, lại đổi sang véo nhẹ phần gáy của Ngu Linh Tê: "Tuế Tuế nào có bẩn chứ."

Ngu Linh Tê đưa mắt nhìn thị vệ canh giữ bên ngoài, không thể làm gì với hành vi xấu của hắn.

Có lẽ không phải là hết cách, mà là trái tim cho phép phóng túng.

Lầu các chật hẹp gió lùa, chỉ đặt mỗi một chiếc bàn trà. Người hầu dâng trái cây, bánh ngọt và mấy thứ như rượu lên, rồi khom người khép cửa lui ra.

"Tuế Tuế dạo lại chốn cũ, là muốn tái hiện lại lúc ấy?"

Trong mắt Ninh Ân chứa ý cười cực mỏng, bàn tay trắng nõn có lực cầm lấy một trái quýt, chậm rãi đi lòng vòng.

Ngu Linh Tê nhớ lại nụ hôn trên lầu các vào đêm thất tịch.

"Trở lại chốn cũ cũng là một kiểu vui thú, không phải sao?"

Ngu Linh Tê ngồi xuống trước mặt hắn, gỡ mạng che mặt xuống, cười nói: "Nói chuyện yêu đương mà, người khác có vui vẻ,Vệ Thất nhà ta cũng phải có."

Nói xong bỗng ngây người, nàng lại vô thức gọi danh hiệu của Ninh Ân lúc còn ở Ngu phủ rồi.

Ninh Ân từng nếm trải qua rất nhiều đau khổ, từng nhận rất nhiều tổn thương, chắc Vệ Thất chính là quãng thời gian bình an ít ỏi nhất mà hắn có được.

Đôi mắt xếch của Ninh Ân cong cong, hắn nói với nàng: "Đến đây, tiểu thư."

Nghe được hai chữ "tiểu thư", không hiểu sao trái tim của Ngu Linh Tê lại nảy lên một cái.

Nhất là, tên điên mặc Vương bào tôn quý màu tím lại dịu dàng gọi nàng là "tiểu thư".

Nàng đứng dậy, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Ninh Ân, còn nghiêng về phía sau một cái, gối lên trên vai của hắn.

Ninh Ân thuận thế vươn tay ra, kéo nàng vào trong lòng.

Hắn xoay vòng quả quýt trong tay, bắt đầu chậm rãi lột vỏ, ngón tay thon dài trắng trẻo từng chút lột vỏ quýt màu đỏ ra, kéo đi lớp tơ trắng trên thịt quả, mỗi bước đều vô cùng ưu nhã.

"Há miệng." Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, cọ xát.

Ngu Linh Tê mỉm cười mở miệng, miếng thịt quả mềm kia lập tức đút vào trong miệng nàng, ngón giữa và ngón trỏ hơi lưu luyến đè lên trên môi nàng.

"Miệng tiểu thư vừa mềm vừa ngọt, đẹp mắt lại còn ăn ngon."

Giọng nói trầm thấp của Ninh Ân từ trên đỉnh đầu truyền đến, lúc nói chuyện, lồng ngực dán sau lưng nàng khẽ rung động, tiếng tim đập lướt qua.

"Tiểu thư."

Hắn lại cho một múi quýt vào trong tai của Ngu Linh Tê, môi mỏng dời xuống, cười khẽ bên tai nàng: "Ta gọi nàng như thế, rất thích nhỉ? Tiểu thư?"

Ngu Linh Tê bị hô hấp của hắn làm ngứa ngáy đến mức nghiêng đầu, dái tai ửng đỏ.

Nàng không thể phủ nhận rằng mình đã sinh ra vài ý khô nóng cấm kỵ, tựa như thời gian đầu khi hắn còn làm người hầu ở Ngu phủ vậy, những sự nhu mì kia chỉ ngắn ngủi, lại mơ mơ hồ hồ.

Ngu Linh Tê dứt khoát tách múi quýt ra, nhét vào trong cái miệng không buông tha người kia của Ninh Ân.

"Thích."

Ngu Linh Tê quay đầu nhìn sườn mặt của Ninh Ân, nuốt xuống nước chua ngọt trong miệng, mỉm cười bảo: "Dù huynh không nói lời nào, chỉ cần ngồi ở bên cạnh ta, ta cũng đã vui vẻ rồi."

Ninh Ân híp mắt cắn nát thịt múi quýt, hít một tiếng: "Hôm nay tiểu thư ăn kẹo à?"

"Ở phủ Đường Công, huynh vì ta và A Ly mà trừng trị người xấu, thật ra ta vô cùng cao hứng."

Bởi vì ở trong quá khứ xa xôi, Ninh Ân giết người chỉ vì để phát tiết âm tình bất định, mặc dù kiếp này hắn điên, nhưng tốt xấu gì cũng có mấy phần quy tắc.

Nguyên tắc này tên là "Ngu Linh Tê".

Ninh Ân biết nàng vẫn còn lời muốn nói, chỉ lẳng lặng nghe.

Trong mắt Ngu Linh Tê ánh lên tia nắng chiều tươi đẹp, nàng dịu dàng bảo: "Nhưng việc nhỏ như thế vẫn phải phiền đến huynh ra tay, ta vừa vui vẻ, lại có chút băn khoăn."

Ninh Ân quá thông minh, nghe hiểu được thâm ý dưới sự nịnh nọt lần này của nàng.

Hắn nhẹ nhàng "a" một tiếng, rũ mắt nói: "Tiểu thư cảm thấy ta xen vào việc của người khác à?"

"Sao lại thế?"

Ngu Linh Tê tựa vào ngực hắn, trầm ngâm hồi lâu, mới khẽ nói: "Ta từng mơ một giấc mơ, trong mơ huynh càng mạnh mẽ và tôn quý hơn cả bây giờ. Huynh dùng thủ đoạn lôi đình để thanh trừ hết tất cả chướng ngại, đứng trên đỉnh quyền thế, nhưng cũng vì vậy mà gây ra vô số thù hằn...."

Đây là lần đầu tiên Ngu Linh Tề đề cập đến chuyện kiếp trước ở trước mặt Ninh Ân, rõ ràng nàng đã quên lãng đi rất nhiều chuyện yêu hận, nhưng khi nhớ lại lần nữa, vẫn nổi lên nhạt nhẽo thẫn thờ.

"... Ta mơ thấy ta chết đi vì thế, để lại một mình huynh lẻ loi trơ trọi sống trên đời."

Ngu Linh Tê cầm lấy bàn tay hơi nhô lên tĩnh mạch của Ninh Ân, mỉm cười nói: "Vậy nên, ta lại có chút sợ, sợ rằng huynh sẽ kết rất nhiều thù oán giống hệt như trong mơ vậy, sẽ sống như một kẻ cô đơn."

Nàng cười vô cùng dịu dàng, nhưng Ninh Ân đã nghe ra được sự nhạt nhẽo âu sầu từ trong giọng nói của nàng.

"Chỉ là một giấc mơ?"

Ninh Ân dùng tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, để nàng ngước mắt nhìn mình: "Nàng sẽ không chết đâu."

"Ta nói là lỡ như..."

"Không có lỡ như."

Ngón tay cái của Ninh Ân đặt lên trên môi nàng, ánh mắt đen nhánh như mực, dùng sự cường ngạnh bướng bỉnh che giấu đi sự đau nhói chợt loé lên trong tim.

Hắn không biết sự bối rối tức thì kia từ đâu đến.

"Công bộ của họ Vương này đã làm chuyện sai, phải chết."

Ninh Ân vuốt ve khoé môi của Ngu Linh Tê, hiếm khi giải thích một câu: "Không hẳn là vì tiểu thư."

"Thật sự?"

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở ra, lập tức vòng tay ôm lấy vòng eo đeo đai lưng ngọc của hắn: "Vậy cũng phải cẩn thận một chút, đừng cứ mãi dùng chính mình làm bia ngắm. Ta không nỡ..."

Mấy chữ cuối cùng thấp đến mức không thể nghe thấy.

Khoé môi của Ninh Ân cong lên, nhẹ nhàng qua loa bảo: "Còn đau không?"

Ngu Linh Tê gật đầu nói: "Huynh vẫn còn mạnh khoẻ, đương nhiên ta sẽ không đau lòng..."

"Ta đang nói phía dưới." Ninh Ân cắt ngang lời nàng, đốt ngón tay thon dài chạy dọc theo vòng eo mảnh mai của nàng, lượn lờ bên dưới cạp váy của nàng.

Eo của nàng mảnh mai như thế, hai tay đã có thể bóp trọn rồi, vừa véo đã để lại một dấu tay.

Đôi mắt đen của Ninh Ân tối sầm lại, cười đến thâm trầm.

Nữ nhân kia mắng rất đúng, nhất định trong cơ thể của hắn có chảy dòng máu của dã thú.

Nếu không, tại sao lúc nổi điên lại cảm thấy vết tích bên trên cơ thể trắng muốt kia lại diễm lệ đến cực điểm đây chứ?

Ngu Linh Tê cũng phản ứng được, ý nóng bay đầy mặt.

"Không được."

Nàng hiếm khi mất tự nhiên, mấp máy môi nhỏ giọng nói: "Chảy máu rồi."

Ngón tay của Ninh Ân dừng lại, ý cười cũng thu liễm đi một chút: "Ta xem một chút."

"Không phải kiểu chảy máu kia, là...."

Ngu Linh Tê cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát kéo cái cổ của Ninh Ân xuống, ngắn ngủi nhủ thầm vài câu bên tai hắn, sau đó quay mặt sang chỗ khác không nhìn hắn, rất giống một con chim tước giấu mặt vào cánh chim.

Mi mắt của Ninh Ân giật giật, sau đó trầm thấp phì cười một tiếng.

Trước kia, lúc ở Tiên Đô Dục Giới, cũng là mơ hồ nghe nhắc đến chuyện quỳ thuỷ, những Hoa nương kia mấy ngày này vào mỗi tháng đều không thể thân cận tiếp khách.

Nhưng nói đến cuối cùng quỳ thuỷ là nước gì thì hắn lại không hiểu, nghe Ngu Linh Tê giải thích vội hai câu, mới giật mình hơi hiểu ra.

Ngu Linh Tê phát cáu vì hắn: "Có gì buồn cười? Hôm qua khó chịu lắm."

Ninh Ân cúi đầu, chóp mũi anh tuấn men theo mùi của nàng hạ xuống, cọ xát.

Bụng của Ngu Linh Tê thít chặt, nàng muốn đẩy đầu của hắn ra, lại bị hắn thuận thế bắt được cổ tay.

Tiếp theo, trên môi một mảnh ấm áp, giữa hô hấp cuốn giao, giọng nói khàn khàn của Ninh Ân truyền đến: "Chỉ có thể hôn một cái miệng ngọt ngào phía trên."

Ngôn từ càn rỡ, nhưng bàn tay hắn đặt giữa bụng Ngu Linh Tê chậm chạp xoa lại nhẹ nhàng đến mức không chịu được.

....

Giờ Tuất, đường đi yên ắng, màn đêm nặng nề như nước.

Sau khi tiếp nhận được tin tức bẩm báo của Thanh Tiêu, đến bữa tối Ngu Uyên cũng không có tâm trạng để ăn vào, bước ra đứng lặng trước Ngu phủ một hồi lâu, ai khuyên cũng không được.

Đợi một canh giờ, mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy lạ lẫm chậm rãi đi tới.

Xe ngựa dừng trước cửa Ngu phủ, một lát, người hầu xốc màn xe lên, để lộ ra Tĩnh Vương điện hạ đang ngồi ngay ngắn bên trong xe... Cùng với Ngu Linh Tê đang ngủ say trong lồng ngực của hắn.

Đèn sa trong xe mờ nhạt, gương mặt tuấn tú và thâm thuý của Ninh Ân ẩn hiện trong bóng tối, một tay hắn dùng ấn huyệt thái dương, một tay ôm chặt lấy gương mặt ngủ say đến mức ửng hồng của Ngu Linh Tê, kéo chặt áo lông chồn trên người nàng, ngước mắt nhìn về phía Ngu Uyên ôm quyền hành lễ.

Hắn thấp giọng nói: "Bản vương muốn dẫn vị hôn thê về phủ, Ngu tướng quân không có ý kiến chứ."

Vốn nên là câu hỏi, nhưng không có chút ý tứ hỏi thăm nào.

Ngu Uyên biết, bây giờ, Tĩnh Vương bây giờ là chỗ dựa tốt cho Tuế Tuế trước mặt mọi người ở phủ Đường Công, đặc biệt về nhà chồng một chuyến cũng không sao, cũng như đang biểu thị chủ quyền công khai.

Hắn đang bức Ngu gia hạ quyết tâm.

"Tuế Tuế mới mười sáu tuổi, điện hạ...."

"Ngu tướng quân, Bản Vương đến đây cũng không phải để trưng cầu ý kiến của ngươi."

Ninh Ân khoan thai cắt ngang lời nói của Ngu Uyên: "Con người ta đây trời sinh tính tình bội bạc, Ngu phủ chỉ là một cái vỏ bọc sống nhờ của ta, chẳng ai sẽ sinh ra ân tình với vỏ bọc của mình. Bản vương muốn cưới Tuế Tuế, có một ngàn cách để đạt được mục đích, có điều, Ngu tướng quân là phụ thân của Tuế Tuế, cho nên Bản Vương nguyện ý kiên nhẫn thêm một chút."

Ánh mắt của Ngu tướng quân khác hẳn đi, nhìn qua nữ nhi ngủ đến mức chẳng biết gì cả ở trong ngực Ninh Ân, trầm giọng nói: "Tuế Tuế được thần nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, con đường mà Điện hạ muốn đi khắp nơi đầy bụi gai, giết chóc thành biển, thần sợ Tuế Tuế sẽ đoản thọ."

"Tướng quân cứ yên tâm đi, Bản Vương đoản thọ rồi mới đến phiên nàng."

Ninh Ân cong môi: "Hai ngày này, Ngu tướng quân không ngại thì bàn bạc với Tôn phu nhân một phen, xem ngày nào của tháng sau thích hợp cho đại hỉ."

Dứt lời, hắn gõ gõ đốt ngón tay, màn xe được buông xuống một lần nữa, nghênh ngang rời đi.

Quai hàm của Ngu Uyên khẽ nhúc nhích, vô thức muốn đuổi theo.

"Phu quân."

Không biết, Ngu phu nhân đã đứng ở cửa bao lâu rồi, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn ông chăm chú.

Tất cả đều không thành lời.

Ngu Uyên buông bàn tay nắm dây cương ra, cuối cùng chậm rãi thả xuống.

"Phụ thân, ta đi nói chuyện với Tĩnh Vương."

Ngu Hoán Thần cũng từ sau cửa đi ra, nhận lấy dây cương từ trong tay Ngu Uyên: "Sau này, vẫn còn có con bảo vệ muội ấy."

Ngu Uyên thở ra một ngụm khí đục, nới lỏng dây cương.

Nghe được tiếng vó ngựa đuổi theo của Ngu Hoán Thần, Ninh Ân nhíu mày.

"Điện hạ, xin dừng bước."

Ngu Hoán Thần ghìm ngựa, động tĩnh có hơi lớn một chút, đã quấy rầy Ngu Linh Tê đang ngủ say.

Nàng cựa quậy thân thể, Ninh Ân lập tức kéo nàng vào trong ngực, đưa tay bịt tai nàng lại, tay còn lại thì khi có khi không vuốt ve sống lưng của nàng.

Cho đến khi Ngu Linh Tê thiếp đi lần nữa, hắn mới lạnh lùng giương mắt, ngạo nghễ nhìn Ngu Hoán Thần.

Xuyên qua màn xe, Ngu Hoán Thần nhìn thấy cái tay kia của Ninh Ân khẽ vuốt ve sống lưng của muội muội, y bèn ôm quyền khẽ bảo: "Thần có mấy câu, nói xong sẽ đi."

Ngu Hoán Thần chỉnh sửa tìm từ một phen: "Lúc trước phế Thái tử bức thoái vị, sở dĩ thần mở một mắt nhắm một mắt khống chế bè đảng phản bội bên ngoài điện, để Điện hạ có thể tranh thủ thanh lý các đảng khác, không phải bởi vì ta ủng hộ Điện hạ thế nào, mà là có một cô nương ngốc dùng đại lễ cầu ta, cầu ca ca ruột của muội ấy... Hết sức giúp đỡ Thất hoàng tử."

Nghe vậy, trong mắt Ninh Ân thoáng lướt qua vẻ nhạt nhẽo.

Ngu Hoán Thần nhìn thoáng qua trong xe, sau đó tung người xuống ngựa.

Tiểu tướng cao lớn mạnh mẽ bạch bào quỳ một gối xuống bái người trong xe, y ôm quyền, chân thành nói: "Mặc kệ Điện hạ sở cầu vì lý do gì, xin Điện hạ... Nhất định phải bảo vệ tốt cho Tuế Tuế."

Y đuổi theo chỉ để nói hai câu này.

Chỉ vì muốn nói cho Tĩnh Vương biết cô nương trong lòng hắn đây có bao nhiêu đáng giá để hắn quý trọng.

Sau khi Ngu Hoán Thần đi rồi, xe ngựa vẫn đứng lặng tại chỗ thật lâu.

Không có mệnh lệnh của Ninh Ân, người hầu cũng không dám tùy tiện đánh xe.

Ninh Ân vuốt ve mái tóc của Ngu Linh Tê.

Trên lầu các, giấc mơ mà nàng khẽ tự thuật lại kia như một con sóng lớn khẽ xẹt qua, phút chốc sáng tỏ không dấu vết.

Chỉ cần hắn đủ mạnh, vậy sẽ không có ai có thể tổn thương Ngu Linh Tê được.

Ninh Ân dịu dàng mỉm cười. Có lẽ, giấc mơ kia chỉ là ác mộng mà thôi.

Ngu Linh Tê mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt trầm lặng của Ninh Ân.

Nàng bừng tỉnh tinh thần, nhập nhèm hỏi: "Đi đâu thế?"

"Tĩnh Vương phủ." Ninh Ân nâng ngón tay, xe ngựa lập tức tiếp tục chạy về phía trước.

"Đến Vương phủ làm gì?"

Ngu Linh Tê đứng dậy, áo lông chồn trượt xuống đầu vai, đuôi mắt chứa sự quyến rũ sau khi ngủ dậy: "Cha nương sẽ lo lắng."

"Sẽ không."

Đèn sa mờ nhạt, giọng nói của Ninh Ân cũng lộ ra mấy phần lưu luyến: "Dẫn nàng đi tìm con dấu."

"Con dấu?"

Ngu Linh Tê hoảng hốt, nhớ kỹ hôm qua quả đúng là nàng từng nhắc đến việc này, nhanh như vậy mà đã khắc xong rồi ư?

....

Đêm khuya, trong nhạc phường một mảnh ca múa thái bình.

Tiết Tung rất quen thuộc với hai nhã gian trên lầu, sau sáu tiếng gõ cửa, chớp mắt cửa mở ra hắn ta cẩn thận đi vào.

"Chủ thượng."

Tiết Tung cúi người hành lễ với người đứng sau bình phong, trầm giọng nói: "Tĩnh Vương lệnh Vương Tư Lễ chết theo lão thái quân, người... Đã không còn nữa."

Nghe vậy, người sau tấm bình phong thả cây đao và tượng đất trong tay ra, thở dài một tiếng.

"Nhất định phải nắm được gia sản của phủ Đường Công."

Bóng dáng sau tấm bình phong giật giật, vẫy rượu ra khoảng không, tế lễ: "Chuyện kia, không thể thiếu ngân lượng."

"Thần sẽ nghĩ cách tiếp." Tiết Tung nói.

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có một tiếng vang cực nhẹ.

"Ai!"

Tiết Tung cảnh giác, kéo cửa ra một khe hở nhỏ.

Khó khăn lắm dao găm trong tay mới dừng lại, Tiết Tung nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Sao đệ lại ở đây?"

"Câu nói này, hẳn là ta phải hỏi huynh đấy."

Chủy thủ nằm ngang ở cổ, hầu kết của Tiết Sầm nhấp nhô, khó nhọc nói.

Trên bàn trà tán lạc những bức tượng đất không kịp lấy đi, còn người sau tấm bình phong thì đã biến mất không còn tăm hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp