Đầu tiên, lúc cấm vệ quân đang thanh tra tịch thu tài sản ở ngoài khu vực nơi Phế Thái tử ở thì giải cứu được một cung nữ già trong tình trạng hơi điên loạn.
Bà lão này là người sống sót duy nhất trong nhóm cung nhân hầu hạ Hoàng hậu “sinh con” năm đó, cấm vệ quân căn cứ vào khẩu cung của bà ta mà đào được ba thi thể trong giếng cạn ở ngoài tường lãnh cung, đủ để chứng minh lời “bỏ mẹ lấy con” của cung nữ già kia không phải tin đồn vô căn cứ.
Tiếp theo đó, Thái y mới nhậm chức của Thái Y viện đi đến Khôn Ninh cung thỉnh mạch, thế mà trong lúc vô tình lại nghiệm ra được chuyện Phùng Hoàng hậu đã mất khả năng sinh con từ nhiều năm trước, nhìn khung xương hoàn toàn không giống như người từng sinh ra Thái tử!
Vừa nói lời này ra đã khiến cả triều đình kinh hãi.
Nếu Phùng Hoàng hậu làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, thật sự giấu Hoàng đế mượn bụng sinh con, để cung nữ ti tiện cạnh mình sinh con ra rồi giả mạo thành con cả dòng chính, vậy đó là phạm vào tội chết khi quân!
Sắp phế hậu, nhưng Khôn Ninh cung vẫn là cảnh Phật đàn được bao phủ bởi sự tĩnh lặng tốt lành.
Hoàng hậu chống tay ngồi dựa vào giường, nhắm mắt lần Phật châu, làm như không thấy Ninh Ân đang thong dong đi vào trong điện.
“Năm đó Ngu gia tự vùng dậy từ chiến trường, mà Phùng gia lại suy thoái, địa vị của ngươi gặp đầy nguy cơ, cần sinh ra con trưởng dòng chính để ổn định địa vị. Đáng tiếc, ngươi bất hạnh hư thai, từ đó mất đi khả năng sinh sản.”
Ninh Ân đứng khoanh tay, ngước nhìn bức tượng Phật bằng vàng có vẻ mặt xót thương được dựng ở trong điện kia, trong giọng nói tao nhã lộ ra sự lạnh lẽo: “Hoàng đế đang có hứng thú mạnh mẽ với việc cướp đoạt phụ nữ, ngươi sợ chuyện mình không thể sinh con bại lộ thì sẽ bị thất sủng rồi ngã khỏi vị trí Hoàng hậu, thế là dứt khoát giết Thái y coi bệnh, lại lấy thuốc mê hoặc Hoàng đế, để cung nữ hồi môn bên người thay thế ngươi hầu hạ Hoàng đế, mang thai con cái.”
“Ngươi giả vờ trúng độc hấp hối, là vì gạt bản cung?”
Mặt Phùng hoàng hậu không đổi sắc: “Cho bản cung gặp Hoàng thượng.”
“Kế hoạch của ngươi chu đáo lại chặt chẽ, lừa tất cả mọi người, ngay cả cung nhân hầu hạ ngươi sắp đủ tuổi xuất cung, ngươi cũng xử tử diệt khẩu từng người một.”
Ninh Ân vỗ vỗ tượng Phật ngồi trên đài sen rồi miết miết lư hương, nhàn nhã tựa như chỉ đang tùy tiện đi dạo tham quan vậy: “Nhưng ngươi không ngờ được, vẫn có một con cá lọt lưới chạy mất. Càng không ngờ được lúc vùi lấp thi thể và chứng cứ, thế mà lại bị người đàn bà điên trong lãnh cung kia thấy được.”
“Bản cung muốn gặp mặt Hoàng thượng.”
“Tuy người đàn bà điên kia bị cầm tù trong lãnh cung, nhưng vì cẩu Hoàng đế thường xuyên đến đó ngủ lại nên phòng thủ cực kỳ chặt chẽ. Ngươi bắt đầu thấy ăn ngủ không yên, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể trừ khử người đàn bà kia cho hợp lẽ.”
“Tất cả những thứ này đều là phỏng đoán của ngươi!”
Phùng Hoàng hậu nói: “Huống chi chuyện Phế Thái tử đại nghịch bất đạo, hắn cũng đã đền tội, quá khứ của hắn thế nào đã không còn quan trọng nữa.”
Ninh Ân thu tay khỏi lư hương, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi: “Cho nên lúc trong cung xảy ra biến cố, chuyện thất bại, ngươi mới bảo Thôi Ám giết Ninh Đàn.”
Tay đang lần Phật châu của Phùng Hoàng hậu dừng lại một chút, đương nhiên biết mấy lời này của Ninh Ân là nói suông.
Bây giờ Phế Thái tử đã chết, chỉ cần cung nữ sinh con lúc trước vĩnh viễn không bị người ta tìm thấy, chứng cứ không đủ thì sẽ không ai có thể định tội bà.
Mà vị trí giấu cung nữ kia, cũng sẽ mãi không có ai tìm được.
Phùng Hoàng hậu hít sâu một hơi: “Những lời ngươi vừa nói này, có gì để chứ minh không? Chỉ dựa vào dăm ba câu của Thái Y viện và mấy cỗ xương khô không rõ lai lịch, thế thôi không đủ để mưu hại bản cung.”
Ninh Ân đứng trước mặt tượng Phật, hồi lâu cũng không trả lời.
Khóe miệng của Phùng Hoàng hậu khẽ nhếch lên, đến mức gần như không thể phát hiện ra.
Đúng là... Con hoang của tiện nhân sinh, thủ đoạn cũng chỉ như vậy.
“Pho tượng Phật này rất tốt.”
Ninh Ân khoanh tay nhìn pho tượng Phật có gương mặt hiền từ một lúc lâu, chợt nói.
“Tốt chỗ nào?” Phùng hoàng hậu hỏi.
“Kích cỡ tốt.”
Ninh Ân liếc mắt, nhẹ nhàng nói: “Vừa đủ giấu một bộ xương khô.”
Gần như ngay vào lúc đó, một cung nữ đứng hầu bên cạnh lấy dao găm giấu trong tay áo ra, đâm thẳng vào gáy Ninh Ân.
Dao găm còn chưa chạm đến một sợi tóc Ninh Ân thì đã bị đánh bay ra ngoài, cắm vào tượng Phật mà vang lên một tiếng “keng”.
Tiếp đó hai mắt của cung trừng lớn, cần cổ vặn vẹo thành một tư thế kỳ quái, ngã gục xuống đất.
Ngay sau đó, thi thể của cung nữ hành thích bị người ta kéo xuống, Ninh Ân từ từ đi về trước, giơ tay cầm lấy cây dao găm đâm vào tượng phật kia, dùng sức rạch xuống.
Lớp dát vàng bay đi, vôi chảy ra, trong vết nứt uốn éo lộ ra một đoạn ngón tay khô khốc, ngay cả vạt áo của cung nữ kia cũng vậy.
Tượng Phật được phủ một nụ cười thương xót, tạo thành sự phản chiếu cực mạnh với xác chết bị cuộn tròn có thể thấy được lờ mờ qua khe, vô cùng lạnh lẽo.
Thấy xác chết của cung nữ Thanh La bị phát hiện, Phùng Hoàng hậu đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Mọi người đều cho rằng Hoàng hậu vì cầu phúc cho thiên hạ nên mới lễ Phật với Đức Dương Trưởng công chúa. Không ai biết, gương mặt hiền từ của bà là ngụy trang, chỉ vì che giấu nghiệp chướng mà mình phạm phải.
“Hiện tại, bản vương nên xử lý Hoàng hậu thế nào đây?”
Ninh Ân xoay người ngồi xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của chiếc ghế tựa.
“Ngươi không có tư cách thẩm tra riêng bổn cung.”
Hoàng hậu bấm lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh mà nói.
“Có.”
Ngón tay đang gõ nhẹ của Ninh Ân dừng lại, tuy giọng điệu rất êm ái vô hại, nhưng lời nói ra lại khiến người ta sởn tóc gáy: “Hoàng hậu là người thành tâm lễ phật như vậy, lẽ ra nên ngồi lu để chứng minh.”
Phùng Hoàng hậu bỗng trừng lớn hai mắt.
Cái gọi là ngồi lu kia chính là kiểu đặt nhà sư vào trong hũ, chôn xuống đất, nếu sau ba năm xác chết không mục nát thì sẽ thành thân xác Phật.
Đối với cao tăng thành kính thì đây là cách để chứng minh rằng đã thành Phật, nhưng đối với người thường mà nói thì đây không khác gì chôn sống.
Tên súc sinh này muốn chôn sống bà!
Nhìn thấy cái hũ to do cấm vệ quân khiêng vào trong điện kia, sự bình tĩnh của Phùng Hoàng hậu sụp đổ.
Khuôn mặt bà vặn vẹo, gần như là lạnh lùng mà nói: "Bản cung muốn gặp Hoàng thượng! Ngoài Hoàng đế, không ai có thể xử lý bản cung!"
Nhưng mà đã muộn, quá muộn.
Cửa điện ở sau lưng khép lại, khuôn mặt của Ninh Ân đầy lạnh nhạt, không nhìn ra được hắn đang thoải mái bao nhiêu.
Chiết Kích đi theo sau, sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Hoàng hậu đã mất đường sống, sao điện hạ không đưa bà ta vào trong hình ngục?"
Dựa theo tính tình tàn nhẫn thù dai của Ninh Ân, kẻ thù như Hoàng hậu, có lẽ hắn sẽ giữ lại để từ từ tra tấn mới đúng.
Vẻ mặt Ninh Ân không nhìn ra được vui giận, lấy khăn lau sạch ngón tay rồi nói: "Bản vương vội đón dâu, đương nhiên muốn giải quyết người vướng víu nhanh chút."
Không biết có phải là ảo giác không mà lúc chủ nhân đề cập đến hai chữ "đón dâu", Chiết Kích cứ cảm thấy sự xấu xa lạnh lẽo trong mắt hắn tan ra thành nụ cười vô cùng hời hợt.
Xe ngựa dừng ngay ngoài cửa cung.
Người hầu biết chủ nhân làm xong chuyện muốn xuất cung thì nhất định sẽ muốn đến Ngu phủ, vì thế lập tức bẩm báo: "Điện hạ, Ngu nhị cô nương đến Đường Công phủ rồi."
Ninh Ân lên xe ngựa, đặt tay áo bào lên trên lò sưởi hình thú một lát rồi khẽ đưa mắt.
Người hầu lập tức hiểu ý, dặn dò phu xe: "Đến Đường Công phủ."
......
Cuối cùng Đường lão thái quân cũng không chịu được qua mùa đông này, đã cưỡi hạc về cõi tiên.
Trong một đêm Đường Bất Ly trở thành nữ cô nhi, nhà to nghiệp lớn khiến người ta mơ ước. Sau khi nghe được tin tức thì Ngu Linh Tê cũng không thèm để ý đến việc sửa sang bản thân, thay quần áo thuần trắng rồi vội vàng đến nhà tế lễ.
Lụa trắng của Đường Công phủ chói mắt, trong đại sảnh đặt linh cữu đầy ắp người, ngay cả chi thứ mấy đời trở ra không biết tên họ cũng chạy đến, một đám giả nhân giả nghĩa, nhớ thương đến gia sản giàu có khổng lồ của Đường phủ như hổ rình mồi.
Còn có người mang cờ hiệu tế lễ đến cửa, thật ra là đến xem cảnh náo nhiệt của danh môn vọng tộc, chen chúc lộn xộn thành một đám.
Ngu Linh Tê xuống xe ngựa thì thấy trước cửa lớn của Đường Công phủ có một thư sinh trẻ tuổi mặc áo nhà Nho hơi cũ.
Ngu Linh Tê thấy người này quen mặt nên không khỏi để ý mà liếc nhìn nhiều hơn chút.
Sau đó nàng mới nhớ ra, khuôn mặt tuấn tú yên tĩnh này không phải là Chu Uẩn Khanh, thư sinh Đường Bất Ly từng giúp đỡ - tương lai làm Thiếu khanh của Đại Lý tự hay sao?
"Chu công tử đến tế lễ lão thái quân chăng?" Ngu Linh Tê hỏi.
Nếu hắn đến vì Đường Bất Ly thì Ngu Linh Tê bằng lòng giới thiệu cho hắn gặp mặt.
Nghe thấy giọng của nàng, Chu Uẩn Khanh như hốt hoảng, chắp tay thi lễ rồi xoay người rời đi.
Có hơi hướng nội chất phác, chỉ nhìn bề ngoài thì không ai có thể ngờ được sau này hắn sẽ là "phán quan mặt lạnh" đắc lực nhất dưới trướng Ninh Ân.
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi Thanh Tiêu đằng sau: "Chuyện nhờ ngươi lấy danh nghĩa của A Ly giúp đỡ người này, ngươi có làm được không?"
Thanh Tiêu gật đầu nói: "Người này thanh cao đoan chính, không muốn nhận tiền bạc, thế là thuộc hạ định kỳ dùng danh nghĩa của Thanh Bình Hương quân mua chút giấy mực sách vở cao cấp đưa qua đó."
"Rất tốt." Ngu Linh Tê thoáng bớt sầu hơn chút.
Chính sảnh, một đôi phu thê trung niên xa lạ đang tiếp đón khách quý tế lễ, trông họ thành thạo điêu luyện, nghiễm nhiên là phong thái của đương gia Đường phủ.
Mà chủ nhân thật sự là Đường Bất Ly lại quấn vải trăng trên trán, mặc đồ tang, yên tĩnh quỳ gối trước quan tài.
Ngu Linh Tê vừa trông thấy dáng vẻ gầy gò kiên cường của nàng ta thì sống mũi lập tức thấy chua xót.
Sống hết một đời trước, không ai hiểu rõ cảm giác đau buồn khi người thân qua đời, phải cô độc một mình hơn nàng.
"A Ly."
Ngu Linh Tê lạy ba lạy với quan tài của lão thái quân trước rồi mới ngồi xuống, nhìn thẳng vào Đường Bất Ly, nhẹ giọng nói: “Nén bi thương."
Đường Bất Ly khẽ nhấp môi, nước mắt đã khóc đến khô lại như sắp vỡ đê tới nơi.
Nàng ta lặng lẽ lau mắt rồi nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cô, Tuế Tuế."
"Sao lại thế này?"
Ngu Linh Tê khẽ hất cằm về đôi phu thê trung niên đang tiếp khách tiễn khách bên ngoài, đáy mắt toàn là lo lắng.
"Cô và dượng của ta, đến chia gia sản."
Đường Bất Ly ném tiền giấy vào trong chậu than, đờ đẫn nói: “Dẫn theo một biểu ca ta cũng đã gặp mặt đến đây, nói làm chủ cho bọn ta đính hôn......"
Ngu Linh Tê nhíu mày.
Chẳng qua là mượn danh hiệu thông gia, vụng nuốt gia sản của Đường Công phủ thôi.
"Sáng nay, thậm chí bọn họ còn bỏ thuốc trong cháo của ta, muốn để ta và biểu ca..."
Nói đến đây, Đường Bất Ly nắm chặt tiền giấy trong tay, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không có tổ mẫu che chở, chuyện gì ta cũng không làm tốt, để cô chê cười rồi."
"Sao lại vậy được?"
Ngu Linh Tê nhấc tay áo lau nước mắt cho Đường Bất Ly, đau lòng mà nói: “Cô là bằng hữu tốt nhất của ta đó!"
Đang nói thì thấy cô cô Đường gia đẩy một gã đàn ông hai mươi mấy tuổi đến đây, khẽ trách mắng: "Đứng kề kề ở đây làm gì? Còn không mau đi giúp biểu muội của ngươi, sau này thân càng thêm thân, là người một nhà cả..."
Gã đàn ông kia có dáng vẻ béo ụt ịt, đôi mắt bị thịt dồn đống đến nỗi gần như không nhìn thấy nữa, nghe vậy thì bất đắc dĩ đi lên, vung một đống tiền giấy vào trong chậu than.
Từ sự căng thẳng của cơ thể Đường Bất Ly, Ngu Linh Tê có thể cảm nhận được sự chán ghét của nàng ta.
Ngu Linh Tê đứng dậy, nhìn thẳng vào người đàn bà kia rồi nói: "A Ly là Thanh Bình Hương quân mà Hoàng thượng thân phong, hôn sự phải do Lễ bộ cho phép. Hài cốt của Đường lão thái quân còn chưa lạnh, phu nhân tự tiện chủ trương việc nghị thân, là muốn đẩy kỷ cương, phép tắc của triều đình đi đâu?"
Tên biểu ca kia vừa thấy Ngu Linh Tê thì liền mở trừng đôi mắt híp kia.
Cả đời này hắn ta chưa từng gặp được mỹ nhân đẹp đẽ như vậy, cũng chưa từng nghe giọng nói êm tai như thế.
Đường cô mẫu vỗ một cái vào gáy thằng con mình, lúc này mới đưa mắt nhìn kỹ Ngu Linh Tê, cười nói: "Vị tiểu nương tử này, nhất định là Ngu nhị tiểu thư nhỉ?"
Bà ta cố ý nâng cao giọng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Ngu Linh Tê, lúc trước việc từ hôn ồn ào xôn xao, vẻ mặt của mọi người đều là kiểu giấu chuyện rất kỹ.
Đương nhiên Đường cô mẫu cũng là có chuẩn bị mà đến, đã lần mò rõ ràng các mối quan hệ của Đường Bất Ly, bà ta ân cần nói: "Có điều nhị tiểu thư không biết, Đường phủ nhà to nghiệp lớn, A Ly là cô con gái không nơi nương tựa như vậy, cần phải có đàn ông chăm sóc mới được. Đương nhiên cũng không thể yên lòng về đám đàn ông bên ngoài được, cần phải tìm một phu quân biết tận gốc rễ mới thích hợp…"
Nói đến đây, Đường cô mẫu lấy khăn che miệng, giả vờ xin lỗi mà nói: "Xem cái miệng này của ta này! Lúc này lại nói chuyện hôn sự với nhị tiểu thư, thật mạo phạm."
Sao Ngu Linh Tê có thể không nghe ra được ý giễu cợt ngầm trong lời nói của bà ta chứ?
"Ngươi nói chuyện chú ý chút đi!"
Đường Bất Ly đỏ mắt đứng dậy, chắn trước mặt Ngu Linh Tê.
Con người nàng ta chính là như thế, bản thân bị tủi thân có thể nhịn, nhưng không cho phép để bạn bè mình chịu nhục.
Đời này lão thái quân sống thọ và chết tại nhà, Đường Bất Ly còn khó khăn như thế, không biết đời trước nàng ta chịu bao nhiêu đau khổ nữa.
Ngu Linh Tê giữ chặt đầu ngón tay run rẩy của Đường Bất Ly, đang muốn mở miệng phản bác thì lại thoáng nhìn thấy được bóng dáng cao lớn đi vào cửa chính, nên không khỏi ngây người.
Không chỉ có nàng, tất cả mọi người ở đây đều chợt im bặt, lấy Ninh Ân làm trung tâm mà nhanh chóng tránh ra thành một lối.
Đường cô mẫu không biết Ninh Ân, nhưng trượng phu của bà ta lại nhận ra được.
Ông ta không khỏi hoảng hốt, lôi kéo thê tử vội vàng dập đầu bái lạy: "Thần, Vương Tư Lễ, Viên ngoại lang của Công bộ, khấu kiến Tĩnh Vương điện hạ!"
Người trong phòng lập tức đồng loạt quỳ xuống, quỳ rạp rồi xê dịch theo bước chân của Ninh Ân.
Ninh Ân tóc đen áo tím, phong thái cao quý vô song.
Hắn ngồi trên cái ghế dài duy nhất trong sảnh, chừa lại một nửa vị trí bên cạnh, không coi ai ra gì mà nắm lấy tay của Ngu Linh Tê, sau đó dùng sức kéo nàng.
Ngu Linh Tê lập tức ngã ngồi xuống cạnh hắn, từ từ chớp chớp mắt.
Trên mặt đầy nghiêm túc, nhưng trong mắt nàng đã đong đưa ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Sao huynh lại đến đây?"
"Đến xem cục cưng Tuế Tuế của bản vương."
Ninh Ân xoa xoa lưng nàng, sau đó nâng mắt, nhìn cô phụ của Đường gia đang nơm nớp lo sợ: “Không phải để ý đến bản vương, tiếp tục nói đi."
Vương Tư Lễ nào còn dám nói?
Vừa nghĩ đến chuyện mới đây thôi, “cục cưng” của Tĩnh Vương còn bị thê tử của ông ta lỡ lời giễu cợt, ông ta chỉ hận không thể đập đầu vào cột nhà ngất đi.
Mồ hôi đang tuôn như nước thì lại nghe thấy giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng của Ninh Ân: "Nói."
Vương Tư Lễ run lên, đành phải căng da đầu giải thích: "Lão thái quân đi về cõi tiên, cháu gái bên vợ bơ vơ không nơi nương tựa, lúc này thần mới cả gan đến đây giúp đỡ, chắc chắn không không có ý nghĩ xấu xa..."
Nói xong câu cuối cùng, giọng của ông ta đã run rẩy dữ dội, không biết do sợ hay là chột dạ.
Ninh Ân cười một tiếng: "Lòng hiếu thuận của Vương đại nhân, lão thái quân ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
Ngu Linh Tê vừa nghe thấy giọng điệu dịu dàng của tên điên nhẹ này thì biết ngay là chuyện không ổn rồi.
Nàng mượn tay áo che lấp mà chạm chạm vào bàn tay thon dài của Ninh Ân, không tin hắn sẽ rảnh rỗi đến cái nơi cực kỳ náo nhiệt này.
Phong thái của Ninh Ân đầy tao nhã, trở tay bắt lấy ngón út của Ngu Linh Tê, nhéo một cái rồi lại ngoắc ngoắc.
Rồi sau đó còn nói: "Vậy Vương đại nhân cứ xuống dưới đấy, ở bên bà ấy đi."
"Xuống, xuống dưới?"
Sau khi nhận ra ý của Ninh Ân, vợ chồng nhà họ Vương lập tức ngã ngồi trên đất, mặt như màu đất.
Người ở đây đều bị dọa đến độ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Tĩnh Vương điện hạ đang chống lưng cho Ngu nhị cô nương?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT