Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 80: Thơ tình


1 tháng

trướctiếp

Tẩm điện phủ Tĩnh Vương.

Người trên giường hai mắt nhắm nghiền, làn da tái nhợt không còn chút máu. Mạch tượng phù phiếm yếu ớt, thái y trẻ tuổi không thay đổi sắc mặt thu tay lại, viết phương thuốc hồi bổ nguyên khí, sau đó cúi đầu lui về phía sau.

Thái y vừa rời khỏi đại điện, người bệnh "sắp chết" trên giường liền mở mắt ra, con mắt thâm trầm lạnh lẽo.

Ninh Ân phun viên thuốc dưới lưỡi ra, co chân đứng lên nói: "Đuổi theo hắn."

Thái y không trở về viện thái y, mà là đi một vòng, lén lút đến một nhà trọ.

Không bao lâu sau, một con chim bồ câu bay ra từ hậu viện của nhà trọ, đi về hướng đông nam.

Con chim ưng xám trên nóc nhà nghiêng đầu, theo sát.

Hai canh giờ sau, trước đại lao Hình Bộ phủ Tĩnh Vương.

Ninh Ân mặc một bộ huyền hắc hồ từ trên kiệu bước xuống, con chim ưng màu xám bay vòng trên không rồi ngoan ngoãn đáp xuống cánh tay rắn chắc của hắn.

Dọc theo bậc thềm đá âm u đi xuống, đi thẳng đến tầng trong cùng, không khí ẩm mốc mục nát đập vào mặt.

"Ta không nghĩ đến, có thể đi đến bước này lại là Thất điện hạ."

Thôi Ám bị xích sắt trói ở trên khung sắt, miệng mũi tràn đầy máu, nở một nụ cười mỉa mai: "Nếu không phải Ninh gia cùng ta có mối hận diệt tộc, ta và điện hạ có lẽ sẽ trở thành đồng loại trò chuyện với nhau thật vui."

Ninh Ân khoanh hai chân ngồi xuống ghế, sửa sang tay áo choàng nói: "Là ngươi chuyển lực chú ý của Ninh Đàn sang Ngu Linh Tê, năm lần bảy lượt nhằm vào nàng."

Giọng nói hắn trầm thấp, dùng giọng chắc nịch.

"Ai bảo nàng ta là nữ nhi của Ngu Uyên?"

Thôi Ám bật cười một tiếng: "Ngu Tân Di, Ngu Linh Tê...các nàng đáng bị bắt giống như gia tộc của ta, phải nếm thử mùi bị người ngược đãi và làm nhục."

Nếu không phải nhờ Ngu gia quá may mắn, kế hoạch của hắn đã sớm thành công.

Thôi Ám dám thoải mái thừa nhận là bởi vì hắn biết Ninh Ân sẽ không giết hắn.

Hắn nắm trong tay quá nhiều bí mật của Hoàng hậu, nếu Ninh Ân muốn dẹp bỏ hoàn toàn chướng ngại, thì chắc chắn phải lấy được lời khai từ miệng của hắn, để hắn làm nhân chứng.

"Có phải ngươi nghĩ, chỉ cần một ngày ngươi không thú nhận, thì một ngày bổn vương không giết ngươi được."

Giọng nói ngạo mạn của Ninh Ân truyền đến: "Đáng tiếc, ta làm việc chỉ nói yêu thích, không cần lý do."

Thôi Ám bị đoán trúng tâm tư, nụ cười trên khóe miệng đông cứng lại.

"Khẩn trương cái gì?"

Tay Ninh Ân chống huyệt thái dương, khuôn mặt tuấn tú u Ám khó có thể nhận ra: "Ngươi động đến người trên đầu quả tim của bổn vương, giờ mà chết, thật quá tiện nghi cho ngươi."

Hắn giơ tay lên, thủ hạ lập tức đem đến một xấp lưới tơ bạc như khói.

Thôi Ám đã từng đối phó với nhiều người như vậy, đương nhiên hắn biết vải lưới nhìn tinh mỹ như này là đồ vật tra tấn lợi hại.

Sợi lưới bạc này chỉ cần quàng vào người, thịt sẽ phồng ra khỏi lưới bạc mịn như vảy cá, sau đó thì có thể dùng dao sắc cắt ra từng miếng thịt bị phồng…

"Ba ngày, một ngàn dao, bổn vương chậm rãi chơi cùng ngươi."

Nói đến đây, Ninh Ân hơi ngừng lại cười nói: "Suýt nữa quên, Đô đốc Thôi thiếu mất hai lạng thịt, không cần đến một ngàn dao."

Khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Thôi Ám cuối cùng cũng nứt ra, lộ ra vẻ nham hiểm và hung ác nguyên bản.

Hắn ha ha cười lên, lạnh lùng nói: "Được, được rồi… Kiếm của điện hạ phải đủ sắc mới được..."

Nhưng rất nhanh, rốt cuộc hắn không mở miệng được nữa.

Ninh Ân đi ra từ trong địa lao, ngồi vào trong kiệu, cầm lấy chiếc khăn ướt do người hầu đưa từng chút lau sạch ngón tay.

Thay khăn bảy tám lần, chà lau ngón tay thon dài trắng nõn đến mức phiếm hồng, lúc này hắn mới mở nắp nhỏ lò sưởi, để hương gỗ mát lạnh làm bay đi mùi máu tanh trên người mình.

Nước sạch không đủ để rửa sạch vết bẩn trên tay, phải đổi sang thứ khác mềm và sạch hơn để rửa.

Ninh Ân nắn vuốt ngón tay, đặt bức khắc bằng ngọc bích màu đen trong lòng bàn tay xuống, thản nhiên nói: "Đến Ngu phủ."

...

Đã hai ba ngày kể từ khi nàng trở về phủ, Ngu Linh Tê thường ra phòng có mái che ở hậu viện ngồi một lúc.

Ánh mặt trời nghiêng bên cửa sổ nhẹ nhàng, nơi này vẫn giữ nguyên trạng thái lúc Vệ Thất rời đi, bàn ghế dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.

Đang thất thần, chợt nhìn thấy một chiếc lá phong còn sót lại rơi theo gió bay xuống, rơi vào chiếc bàn bên cửa sổ.

Ngu Linh Tê cầm chiếc lá phong lên, chiếc lá như có lửa, trải qua một mùa đông khắc nghiệt sương mưa lạnh giá, nhưng vẫn nhiệt liệt đỏ bừng.

Nàng xoay tròn chiếc lá phong, rồi sau đó cầm bút làm ướt mực, viết lên chiếc lá phong hai dòng chữ nhỏ nhắn:

Nguyện ta như sao quân như nguyệt, hàng đêm lưu quang tướng sáng tỏ.*

*Nguyên văn: nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương hiểu khiết.

Sau khi viết ra và thổi khô, nàng nhẹ nhàng hô một tiếng, không nhịn được suy đoán Ninh Ân lúc này đang làm gì.

"A hoàn nói ngươi rượu mận tiêu cũng không uống, chỉ có một người trốn ở nơi này xuất thần."

Sau lưng truyền đến giọng nói của Ngu Hoán Thần, hắn ngồi khoanh chân đối diện với Ngu Linh Tê, nhìn muội muội mình một lúc lâu, "Còn đang suy nghĩ về lời nói của phụ thân sao?"

Ngu Linh Tê đem chiếc lá phong đặt dưới cái chặn giấy, thu liễm tinh thần nói: "Huynh trưởng, vì sao phụ thân không thích Ninh Ân?"

Đây là vấn đề mà kiếp trước nàng chưa từng gặp phải.

Kiếp trước một thân một mình không có gì vướng bận, muốn đi theo Ninh Ân thì đi, cũng không phải lo lắng ràng buộc thế gian, địa vị, quyền lợi.

Nhưng ngày hôm đó trở về từ chiếc xe ngựa của phủ Tĩnh Vương, phụ thân không nói một câu.

Ngu Linh Tê từ nhỏ đã được nhận hết yêu thương, khi Ngu Uyên nói chuyện với nàng sẽ vô thức mà thả nhẹ giọng, nàng chưa bao giờ thấy phụ thân nghiêm nghị và im lặng như vậy.

Ngu Hoán Thần trầm ngâm một lát, chỉ hỏi: "Tuế Tuế có biết, Tĩnh vương xử lý những sát thủ và cận thần tham gia Lễ hội đèn lồng đêm đó như thế nào không?"

Đương nhiên Ngu Linh Tê biết, nàng nhớ cảnh tượng kiếp trước.

Ngu Hoán Thần nói: "Một số người trong số đó là tham gia, một số chỉ là bị cưỡng bức và liên lụy, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị treo cổ trên cọc gỗ dưới cửa cung điện, thắp sáng bằng đèn trời."

"Là những người đó muốn giết hắn trước."

Ngu Linh Tê giải thích, "Người khác muốn đẩy hắn vào chỗ chết, người ngoài như chúng ta không có quyền yêu cầu hắn lấy ơn báo oán."

"Quả thực, từ góc độ người ngoài, ta phải khen Tĩnh vương một câu giết người quyết đoán, nhưng dưới góc độ của muội phu, hắn quá nguy hiểm."

Ngu Hoán Thần dừng lại một chút, sau đó lại nói, "Đương nhiên, điều chúng ta lo lắng nhất cũng không phải là cái này."

Hắn đứng dậy, đóng cửa và cửa sổ.

"Chúng ta đóng kín cánh cửa và nói hai câu đại nghịch bất đạo phía sau cửa, Tĩnh vương đi đến vị trí này, chỉ còn cách ngôi vị hoàng đế một bước nữa, cho dù bản thân hắn không muốn trở thành hoàng đế, vị trí của hắn, dưới trướng hắn cũng sẽ vì tiền đồ lợi ích mà ủng hộ tiến cử hắn lên ngôi. "

Ngu Hoán Thần thở dài, nhìn muội muội chân thành nói: "Vô tình nhất là bậc đế vương, đến lúc đó trong tam cung lục viện có bảy mươi hai phi, phía sau mỗi nữ nhân đều là một gia tộc rắc rối khó gỡ, Tuế Tuế có chịu được ủy khuất? Kiêu ngạo như ngươi, thật sự có thể cho phép mình chia sẻ một nam nhân với những nữ nhân khác không? "

Hắn nói: "Không phải phụ thân không thích hắn, mà là có nhiều chuyện phải cân nhắc cho dù là theo góc độ của phụ thân hay vị trí cận thần cũng thế."

Sự phân tích bình tĩnh của huynh trưởng giống như ném đá xuống biển, làm bắn tung tóe vụn nước nhỏ trong lòng Ngu Linh Tê.

Đúng vậy, đời này Ninh Ân chưa từng bị tàn phế, khỏe mạnh, xuất thân hèn mọn không còn có thể ngăn cản bước chân hắn tiến lên.

Hắn có muốn làm hoàng đế không?

Ngu Linh Tê không chắc lắm.

Điều duy nhất nàng chắc chắn là tâm ý của nàng và Ninh Ân.

"Huynh trưởng, mặc dù trong mắt các ngươi, ta và Vệ Thất mới quen nhau ngắn ngủi hơn một năm. Nhưng ta phải mất rất lâu, rất lâu, mới hiểu được một điều."

Ngu Linh Tê cong mắt, dịu dàng nói:

"Trong lòng ta, chỉ chứa đủ một Ninh Ân. Nếu đã như vậy, tại sao ta lại phải rụt rè vì chuyện không xảy ra chứ? Chẳng lẽ bởi vì một người sợ hãi té ngã, ngay lập tức không cho hắn đi bộ sao? "

"Tuế Tuế..."

"Ta tin tưởng hắn, cũng như tin tưởng huynh trưởng và phụ thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm tổn thương ta."

Rõ ràng đó là những lời nói nhẹ nhàng với một nụ cười, nhưng lại sinh ra một sự kiên định mạnh mẽ không thể giải thích được.

“Tiểu thư, Tĩnh..."

Hồ Đào chậm rãi chạy đến,chống khung cửa "Tĩnh" một lúc lâu, mới nói một hơi: "Tĩnh vương điện hạ tới!"

Ngu Linh Tê sửng sốt, không để ý tới Ngu Hoán Thần, nhanh chóng đứng dậy xách váy chạy ra ngoài.

Mặt trời lặn vào cuối mùa đông có màu trắng nhạt, có chút lạnh.

Tay áo và y phục của Ngu Linh Tê bay đầy gió, khoác lụa tung bay như khói bay múa, xuyên qua những chiếc đèn lồng được bố trí cho tết nguyên tiêu dưới hành lang, ngay lập tức chạy tới chính sảnh đãi khách.

Quả nhiên Ninh Ân ngồi ở vị trí chủ bên trên, nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt đen như mực nhìn nàng.

Bờ môi của hắn chuyển động không rõ ràng, không coi ai ra gì vẫy gọi nàng.

Ngu Linh Tê hơi thở gấp, đi về phía hắn.

“Khụ khụ!” Hai tiếng ho khan đột nhiên vang lên trong đại sảnh.

Ngu Linh Tê thoáng thấy sắc mặt đen kiên quyết của phụ thân, vội vàng kiềm chế lại, hành lễ quy củ: "Điện hạ."

Chỉ là đôi mắt kia vẫn tươi đẹp, lộ ra ánh sáng trong trẻo, làm bộ làm tịch không có một chút xấu hổ.

"Lại đây"

Ninh Ân ngay trước mặt Ngu Uyên và Ngu Tân Di, đưa tay lên bóp má Ngu Linh Tê, dường như đang suy nghĩ nàng về nhà hai ngày nay tăng mấy lượng thịt.

Gầy một chút, người Ngu gia hầu hạ như thế nào?

Ninh Ân híp mắt lại.

Nhìn sắc mặt của phụ thân càng ngày càng phức tạp, Ngu Linh Tê đành phải kéo tay Ninh Ân xuống, nhỏ giọng nói: "Sao huynh lại tới đây?"

"Bản vương đến để đón Tuế Tuế về phủ."

Ninh Ân có chút bất mãn thả tay xuống, đặt lên đầu gối gõ, "Nếu người đã đến, vậy không quấy rầy Ngu tướng quân."

Ngu Uyên có lẽ chưa từng thấy một người nào muốn mang đi hòn ngọc quý trên tay của nhà mình, mà nói hùng hồn như vậy, nhất thời nghẹn đến cổ trở nên dày.

Người này và Vệ Thất giống như hai khuôn mặt.

Ngược lại là Ngu Tân Di phản ứng kịp, nói thẳng: "Tuế Tuế là khuê nữ, còn chưa xuất giá, sao có thể ngủ lại phủ đệ điện hạ?"

Ninh Ân nhẹ nhàng "Ồ" tiếng: "Bản vương sẽ đưa sính lễ ngay."

Ngu Linh Tê hơi mím môi, dùng ánh mắt ra hiệu với Ninh Ân: Huynh định làm gì, sính lễ lấy ở đâu ra?

"Ngu tướng quân ngay thẳng, chướng mắt vàng bạc châu báu mà bản vương đưa, nên đổi thành món quà có ý nghĩa sính lễ hơn."

Hắn giơ tay lên, ngay lập tức một người hầu đặt một cái khay với một mớ tóc bị cắt tận gốc.

"Đây là?"

Ngu Tân Di chỉ bằng một cái nhìn, đã nhận ra, "Điện hạ đến bắt Thôi Ám?"

“Sính lễ như này, đã vừa lòng chưa?” Ninh Ân hỏi.

Ninh Ân có chuẩn bị mà đến, Ngu Uyên đem ánh mắt nhìn về phía nữ nhi nhà mình.

Ánh mắt kia nặng nề, nhưng tràn đầy sự quan tâm.

Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, cuối cùng lùi lại phía sau một bước, quỳ xuống hướng về phía Ngu Uyên.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người trong phòng khác nhau.

Ánh mắt Ninh Ân có chút lạnh.

Ngay cả khi tức giận, hắn cũng chỉ dám dùng miệng trừng phạt Tuế Tuế.

Không ai có thể trừng phạt nàng phải quỳ, cho dù người đó là phụ thân của nàng.

Ninh Ân đứng dậy, cúi người đỡ lấy bả vai Ngu Linh Tê, đôi mắt đen u ám, nhưng giọng nói lại vô cùng mềm nhẹ: "Tuế Tuế tự mình đứng dậy hay là để bản vương nhường mọi người, quỳ xuống cùng nàng."

Ngu Linh Tê chớp mắt, nắm chặt các khớp ngón tay của Ninh Ân an ủi.

"Phụ thân."

Nàng nhìn về phía phụ thân đang đau lòng, nói thẳng cảm xúc và suy nghĩ của bản thân ra: "Phụ thân, vị Tĩnh vương điện hạ này là người trong lòng nữ nhi nhận định. Ta sẽ không vì hắn mà vứt bỏ công ơn nuôi dưỡng của người. Nhưng xin phụ thân cho phép nữ nhi cũng giống như những thiếu nữ bình thường, được lựa chọn người mình thực sự thích."

Trong phòng trầm mặc.

Ngu Linh Tê hơi thở ra, cười nhẹ nói: "Bây giờ, ta muốn ở một mình với người trong lòng của mình một chút, xin phụ thân cho phép."

Dứt lời, nàng nâng tay lên cúi người thi lễ, rồi sau đó đứng dậy, nắm tay Ninh Ân bước ra ngoài.

Ánh mặt trời chiều tà, trải dài như sợi vàng trên mặt đất.

Ngu Hoán Thần từ dưới hành lang đi lên, ánh mắt nặng nề nhìn phụ thân lắc lắc đầu.

Xiêm y rực rỡ của Ngu Linh Tê và cẩm bào màu tím của Ninh Ân xen lẫn nhau, nếu không bận tâm những bất trắc của tương lai, một đôi bạn trẻ trước mắt, quả thật là một bức tranh rất đẹp.

Ngu Linh Tê đưa Ninh Ân đi hậu viện.

Bước vào phòng kín lần nữa, bộ cẩm bào màu tím rút đi thiếu niên ngây thơ Ninh Ân, ngược lại lộ ra khí chất cao quý vô song.

"Tuế Tuế lại nghĩ lấy cớ gì, kéo dài thời gian hồi vương phủ?"

Ninh Ân ngoan ngoãn ngồi ở bàn đối diện, đưa tay ra phủi bụi trên váy khi Ngu Linh Tê quỳ xuống.

Ngu Linh Tê không nghe ra giọng nói này của hắn là tức giận hay không, đành phải cười giải thích: "Phụ thân có mối lo lắng của mình, sợ ta gả vào hoàng tộc sẽ chịu ủy khuất. Điều chúng ta phải làm, chính là lấy hành động thực tế làm cho người hết lo lắng. "

Ninh Ân nâng tay chống cằm, hỏi: "Gạo nấu thành cơm, còn chưa làm ông ấy hết lo lắng?"

Vừa nhắc tới việc này, trái tim Ngu Linh Tê nóng bừng đến hoảng loạn.

Thân thể khó khăn mới được chăm sóc cho tốt, lại có dấu hiệu đau nhức mờ nhạt.

“Những bình thường người yêu nhau, sau khi cha mẹ yên tâm mới cho phép thành thân”.

Mắt Ngu Linh Tê trong veo như dòng sông, nhẹ giọng nói: "Ta còn chưa cùng điện hạ, nghiêm túc nói chuyện yêu đương đâu."

Lời này là lời nói thật của cả hai đời.

Ninh Ân cười như có như không, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ở góc có chút ánh sáng qua cửa sổ giấy chiếu vào, tuấn tú hoàn mỹ.

Nhưng mà, lời hắn nói ra ngay sau đó, lại tuyệt nhiên không có một chút tốt đẹp!

Ninh Ân chững chạc đàng hoàng, ánh mắt triền miên: "Đêm trước, được yêu sâu như vậy, không tính sao?"

"..." Ngu Linh Tê giận hắn một chút.

Nàng cố gắng hết sức để đưa đề tài trở lại con đường đúng đắn, lấy ra chiếc lá phong có lời yêu thương được viết từ dưới giấy chặn, đẩy tới trước mặt Ninh Ân.

Ninh Ân thuận tay cầm lên, hơi nhíu mày nói: "Một chiếc lá?"

Rồi sau đó hắn nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên chiếc lá phong, ánh mắt hơi ngừng lại.

“Nguyện ta như sao quân như nguyệt, hàng đêm lưu quang tướng sáng tỏ."

Thấy Ninh Ân nhìn hồi lâu, Ngu Linh Tê kìm lòng không đậu, ánh mắt dịu dàng: "Một chiếc lá phong gửi lời tương tư, đưa cho Vệ Thất, đây mới là nói chuyện yêu đương."

Vệ Thất…

Ninh Ân đã lâu không nghe thấy cái tên này, có chút hoài niệm.

Hắn cẩn thận đặt chiếc lá phong sang một bên, chữ viết hướng lên trên, lại nhìn hồi lâu, giọng nói chậm rãi cười nói: "Lại đây, bản vương đáp lễ cho Tuế Tuế một bài."

Ngu Linh Tê vừa thấy hắn cười ôn hòa đến như vậy, trực giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Không có giấy.” Nàng chần chờ nói.

"Không sao, ở trước mặt có một làn da trắng nõn tốt nhất."

Vừa nói, Ninh Ân vừa dùng hai tay nắm lấy eo của Ngu Linh Tê, dễ như trở bàn tay bế nàng lên đem nàng ngồi lên trên bàn.

"Chàng muốn làm gì..."

Ngu Linh Tê theo bản năng muốn đứng dậy, lại bị một tay Ninh Ân đè lên vai, một tay còn lại chạm vào eo nàng, lôi kéo xé ra, áo choàng và y phục bên trong rơi xuống khuỷu tay, lộ ra hạnh phấn tâm y, và một mảnh lưng eo trắng nõn tinh tế tỉ mỉ.

Ngu Linh Tê theo bản năng rùng mình một cái, lại thấy Ninh Âm nghiêng người dựa vào nàng, lớp vải có kết cấu tuyệt vời cọ vào lưng nàng, mang đến một trận hơi lạnh run rẩy.

“Đừng di chuyển."

Ninh Ân véo eo cô theo động tác nửa vòng tròn, bên tai nàng khán khàn nói.

Hắn chậm rãi ung dung cầm bút lên nhúng mực, bắt đầu viết trên eo tuyết trắng.

Lời tác giả:

Lưu ý ① Trích từ "Xa diêu diêu thiên" của nhà thơ Phạm Thành Đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp