Hơi nước lượn lờ trong căn phòng sạch sẽ, ánh đèn nhảy nhót phủ một lớp lụa mỏng vàng nhạt lên noãn ngọc óng ánh...

Đôi môi không rảnh rỗi, Ninh Ân còn kéo lấy tay Ngu Linh Tê, để đầu ngón tay của nàng chạm vào vết thương trên ngực thay vì hôn.

Kiếp trước Ngu Linh Tê đã nhìn thấy thân thể này rất nhiều lần, nhưng không có lần nào giống như tối nay, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến trái tim nàng run lên, cảm xúc lan tràn.

Nàng dán vào ngực Ninh Ân, chẳng biết tại sao lại nhớ tới con chó săn kiếp trước, con chó mà khi nó bị thương, Ninh Ân đã tự tay bóp nát xương cổ của nó.

Trong tiềm thức của hắn, thay vì nhìn con chó săn kéo dài hơi tàn, chi bằng cho nó một cái chết chấm dứt tất cả, cũng giống như việc hắn đã đâm vào người mẫu thân đang bị chịu đủ loại tra tấn trong ngôi miếu đổ nát năm đó vậy.

Ngu Linh Tê không biết phải nói gì, chỉ có thể che đi sự nghẹn ngào trong cổ họng bằng một nụ hôn, cho đến khi hô hấp bị chiếm lấy, ý thức trầm luân.

Dù cho ở thời điểm như thế này, Ninh Ân vẫn ngồi nhàn nhã như cũ. Hắn chỉ hơi ngửa đầu, nâng gáy nàng lên.

Ngu Linh Tê lùi lại, hô hấp phập phồng nói: "Ninh Ân, huynh còn nợ ta một thứ."

Đuôi mắt Ninh Ân khẽ nhướng lên.

Cho đến khi Ngu Linh Tê to gan nắm chặt đai áo bào màu đen của hắn, đầu ngón tay nhấc nhẹ, Ninh Ân mới hiểu "đồ vật" mà nàng nói chính là sự trong sạch chưa kịp lấy đi trong ngày đại hôn.

"Muốn yêu càng sâu hơn nữa sao?"

Ngu Linh Tê nghiêm túc nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh kia tràn ngập ánh nước tan vỡ, mơ màng mở ra sự dịu dàng và kiên định.

Ninh Ân đột nhiên cười khẽ một tiếng, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự tươi đẹp nhạt nhòa, dường như có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Hô hấp đột nhiên bị chiếm đoạt, gian phu tuấn tú dùng hành động thay cho câu trả lời.

Thời tiết mùa đông rét đậm, phòng tắm ấm áp như mùa xuân.

Giá nến được thắp đến hết, lại dập tắt liên tiếp mấy ngọn đèn, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy của Ninh Ân cũng trở nên mơ hồ.

Ngu Linh Tê nằm trên vai Ninh Âm bình ổn lại hô hấp. Mái tóc dài xõa trên bờ vai gầy rồi rũ xuống vòng eo mảnh khảnh, trên cánh tay Ninh Ân cũng có một suối tóc mềm đen như mực.

Ninh Ân tinh tế thưởng thức sự ướt át trong khóe mắt của nàng, sau đó đứng dậy trong tư thế ôm nhau rồi ôm nàng đi về phía bể tắm nước nóng.

Nhịp bước xóc nảy, Ngu Linh Tê ôm chặt người kia, theo bản năng cắn chặt môi.

Làn hơi nước bị sóng nước đẩy ra, rồi dịu dàng tụ lại lại.

Nước nóng bao phủ lấy cơ thể, Ngu Linh Tê cảm thấy có chút đau đớn, không khỏi nhíu mày.

"Khốn khiếp!"

Ngu Linh Tê không có sức lực, thậm chí giọng điệu mắng người cũng khàn khàn giống như chỉ nói ra hơi thôi vậy.

Ninh Ân ngồi ở trong nước rồi để Ngu Linh Tê ngồi trên đùi hắn, chậm rãi lau chùi cho nàng: "Là Tuế Tuế tự mình nói muốn càng yêu sâu hơn một chút."

Ngu Linh Tê trừng mắt, tức giận há miệng cắn vào vai hắn.

Cơ bắp của nam nhân lạnh lẽo cứng rắn, ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.

"Làm gì thế?" Cánh tay gân xanh nổi lên rõ ràng của Ninh Ân đặt bên cạnh hồ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo dung túng.

"Cũng đóng cho huynh một dấu."

Ngu Linh Tê vùi vào vai hắn nghiến răng, tiếng nói mơ hồ không rõ.

Ninh Ân bật cười, giọng hắn khàn khàn mang theo sự nhã nhặn lại điên cuồng: "Không đủ đau, dùng sức một chút."

Ngu Linh Tê cuối cùng cũng buông lỏng sức, nhỏ giọng nói: "Ta không nỡ."

Nàng nhả ra rồi hôn lên vết răng nhỏ nhắn của mình một cái, sau đó vòng tay qua cổ Ninh Ân, dựa vào lòng hắn.

Nàng quá mệt mỏi, không lâu sau đã mơ mơ màng màng ngủ.

Lát sau dường như Ninh Ân đã đưa nàng ra khỏi bể tắm, giúp nàng lau người, còn bôi một ít thuốc mỡ lành lạnh vào vết tụ máu bên hông nàng.

"Khi ta còn nhỏ, thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ tới tìm nữ nhân kia."

Giọng nói của Ninh Ân khàn khàn truyền đến bên tai, nhẹ nhàng phiêu tán như lư hương trên bàn.

"Lần nào nữ nhân kia cũng khóc rất thảm thiết. Ta bị nhốt ở căn phòng nhỏ bên cạnh, cuộn mình trong góc tối, chỉ có thể liều mạng bịt lỗ tai lại."

Ban đầu chỉ là nỗi sợ hãi ngây thơ, sau này lớn lên, ta lại cảm thấy cực kỳ dơ bẩn, ghê tởm.

Kẻ thù cùng nữ nhân kia giống như gia súc thấp kém.

Ngu Linh Tê dựa vào trong ngực hắn, lông mi run rẩy.

Nàng đã biết sự điên cuồng và lãnh đạm của Ninh Ân đối với chuyện này trong kiếp trước là từ đâu mà có.

"Nhưng Tuế Tuế thì không giống vậy. Tiếng kêu của nàng sao lại dễ nghe như vậy, hửm?"

Ngón tay thoa thuốc của Ninh Ân không hề dừng lại mà ngoắc ngoắc, mạnh mẽ kéo Ngu Linh Tê từ trong đống hỗn độn ra ngoài: "Nếu khắc cho nàng một con dấu, nàng thích cái tên Tuế Tuế này, hay là Linh Tê?"

Mí mắt nặng nề, Ngu Linh Tê mệt mỏi hừ một tiếng nhưng ngay cả sức để đưa tay lên cũng không có. Nàng dứt khoát men theo hơi thở dùng môi mình chặn cái môi kia lại.

Cánh tay ôm ngang hông nàng siết chặt, thế giới cuối cùng cũng trở về sự yên lặng.

Khi Ngu Linh Tê tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao ba sào.

Nàng đang nằm trên chiếc giường cực kỳ rộng của Ninh Ân, da thịt dán vào chăn bông mềm mại, bên tai vang lên tiếng sột soạt khi lật trang giấy.

Ngu Linh Tê cử động cơ thể một cách khó khăn. Vừa quay đầu lại, quả nhiên nàng đã nhìn thấy Ninh Ân chỉ khoác hờ áo, mái tóc xõa tung đang dựa vào đầu giường.

Ngày đông giá rét mà hắn chỉ mặc một bộ trung bào mỏng manh, dưới vạt áo lỏng lẻo mơ hồ có thể thấy được hai vết cào đỏ nhạt...

Chuyện tối hôm qua chợt hiện lên trong đầu, hai má Ngu Linh Tê không nhịn được nóng bừng lên.

Quả nhiên ở phương diện nào đó, tên điên nhỏ cũng vô lý hệt như tên điên lớn.

Ánh mắt Ninh Ân nâng lên từ phía sau quyển sách, liếc tới.

"Tỉnh rồi?"

Ninh Ân lấy quyển sách chống cằm, một tay lại thò vào trong chăn xoa xoa eo nhỏ đau nhức của Ngu Linh Tê.

Cả người Ngu Linh Tê run lên. Sau khi ngủ dậy, giọng nói của nàng mang theo âm mũi mềm mại: "Xiêm y của ta đâu?"

"Phải bôi thuốc rồi." Ninh Ân rũ mắt xuống, lấy một lọ thuốc mỡ được đóng kín tới.

Hắn vừa xoa bóp, vừa chậm rãi nói: "Tối hôm qua, ta đột nhiên hiểu ra một chuyện."

Lời này của hắn không đầu không đuôi, Ngu Linh Tê chớp chớp mắt nghi ngờ.

Ninh Ân cúi người, mấy sợi tóc đen sau tai rơi xuống, thấp giọng nói: "Chất của bạch ngọc quả thực mềm mại và nhẵn mịn hơn mặc ngọc nhiều."

Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, sau đó tức giận đẩy Ninh Ân ra.

Ninh Ân bị nàng đẩy mặt nghiêng sang một bên, nhưng thay vì lui ra hắn lại tiến lên ôm nàng chặt hơn chút. Tiếng cười khẽ ấm ách ở cổ họng khiến lồng ngực bị chấn động đến mức run rẩy.

"Nàng là của ta." Hắn thốt ra lời này một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

Ngu Linh Tê bị siết đến khó thở đành phải thả lỏng thân thể. Cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm lấy hông hắn, khóe miệng cong lên: "Huynh cũng là của ta."

Một lát sau, Ngu Linh Tê nghĩ tới một chuyện.

"Hỏng rồi."

Nàng đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay của Ninh Ân, hoảng sợ nói: "Cả đêm không về, cha nương nhất định sẽ lo lắng."

Mặc dù đêm qua là tết Nguyên Tiêu, theo truyền thống của bổn triều thì đêm nay nam nữ không cần phải quá giữ lễ, người trẻ tuổi có thể vui chơi thả đèn cả đêm. Nhưng đêm qua hội đèn lồng lại xảy ra chuyện lớn, nói gì cũng phải báo bình an cho người nhà mới được.

Ninh Ân bóp bóp cổ Ngu Linh Tê nói: "Ngu Hoán Thần đã tới."

"Huynh trưởng đến rồi?"

Ngu Linh Tê ngạc nhiên: "Khi nào vậy?"

"Giờ mão."

Ninh Ân chậm rãi nói: "Lúc đó Tuế Tuế mệt quá nên thiếp đi, ta thật sự không đành lòng đánh thức nên tự mình đi nói với hắn."

Ngu Linh Tê có một linh cảm không tốt, hỏi: "Huynh...nói gì với huynh trưởng rồi?"

Ninh Ân liếc nhìn chiếc áo choàng lỏng lẻo và những vết đỏ trên ngực nàng, nói: "Cứ như vậy nói với hắn thôi."

Cứ như vậy...

Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại.

Hai tiếng gõ nhẹ "cốc cốc" từ ngoài cửa điện truyền vào.

Người hầu bẩm báo, nói: "Điện hạ, đã tìm thấy tung tích của Thôi Ám."

Lúc này Ngu Linh Tê mới hoàn hồn từ trong sự xấu hổ. Nàng nhỏ giọng nói: "Nhanh đi xử lý chính sự đi."

Ninh Ân ngậm lấy vành tai nàng, nhấp nhẹ môi. Tiếp đó hắn mới khoác y phục đứng dậy.

Khi đẩy cửa điện ra, ý cười ôn hòa trong mắt hắn lập tức hóa thành một trời lạnh lẽo.



Sau khi Ninh Ân đi ra ngoài, thị tỳ nhanh chóng lần lượt tiến vào vào hầu hạ.

Các nàng không nhìn ngó lung tung, cũng không nói nhiều, điều này ngược lại khiến Ngu Linh Tê cũng đỡ xấu hổ.

Ngoài điện, người hầu dọn dẹp phòng tắm đi ngang qua, Ngu Linh Tê tinh mắt thoáng thấy chồng váy áo màu đinh hương quen thuộc mà các nàng đang ôm trong tay.

Nàng nhớ tối hôm qua, Ninh Ân đã tiện tay lấy áo lót của nàng lau chùi...

Hai má nóng lên, nàng vội vàng đứng dậy nói: "Khoan đã!"

Nàng nhận lấy váy áo từ tay nô tỳ, nấp sau tấm bình phong mở ra xem, không khỏi thắc mắc.

Lại mở ra xem lần nữa, nhưng nàng vẫn không nhìn thấy cái áo lót bị bẩn kia.

"Tất cả váy áo đều ở đây hết sao?" Ngu Linh Tê hỏi.

"Bẩm tiểu thư, đều ở đây."

Người hầu có chút dè dặt: "Nô tỳ làm rơi cái gì sao?"

"Không có gì." Ngu Linh Tê tỏ vẻ như bình thường, trả lại xiêm y.

Quái lạ, chiếc áo lót đã biến mất đi đâu?

Sau khi rửa mặt chải tóc chỉnh tề, lại dùng bữa trưa cực kỳ tinh tế và xa hoa, Ngu Linh Tê để lại một lá thư cho Ninh Ân, báo cho hắn mình muốn về Ngu gia trước một chuyến.

Nàng không muốn giấu giếm mọi chuyện liên quan đến Ninh Ân với gia đình mình.

Ai ngờ mới ra tới cửa Tĩnh vương phủ, Ngu Linh Tê đã nhìn thấy xe ngựa của Ngu phủ đứng ở phía trước.

Lần này, phụ thân đã đích thân đến đón nàng.

Ngu tướng quân nhìn nữ nhi rõ ràng đã qua đêm còn thay y phục ở đây, trên gương mặt cương nghị hiện lên có chút phức tạp. Một lúc lâu sau ông mới trầm giọng nói: "Lên xe trước đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play