Ngu gia đã sản sinh ra rất nhiều võ tướng.
Nhưng người xứng đáng được coi là vị tướng trẻ có tài năng thiên bẩm thì không ai khác ngoài Ngu Hoán Thần.
Lúc này y đang quay lưng về phía mái hiên xanh đầy tuyết, võ bào màu trắng không gió tự lay động. Y lấy sức một người phá tan qua sự ngăn cản của vệ binh vương phủ, lúc này đã xông vào trung đình.
Y thậm chí còn không rút kiếm của mình ra vì không mời mà đến.
Ngu Linh Tê vừa chạy vừa thở hồng hộc, cất tiếng gọi từ hành lang: "Huynh trưởng."
Ngu Hoán Thần dừng chân nhìn về phía nàng.
Ngu Linh Tê kéo váy đi xuống bậc thềm bằng đá, mặt đỏ bừng nghiêm nghị nói: "Tất cả dừng tay."
Bọn thị vệ nhìn về hướng nào đó bên cạnh theo bản năng rồi không biết theo lệnh ai đó, họ đều ngoan ngoan thu kiếm đứng sang một bên.
Ngu Linh Tê thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cổ tay nàng bị Ngu Hoàn Thần siết chặt kéo sang một bên.
"Muội sao rồi? Có bị thương không?"
Ngu Hoán Thần thấy dáng vẻ tóc tai rối bù cùng với bộ váy áo mỏng manh trên người nàng, đôi mày kiếm nhíu lại hơn một chút: "Trời đổ tuyết lớn mà đến món quần áo dày để chống rét cũng không cho muội, hắn cố tình đối xử tệ bạc với muội đúng không?"
"Không phải."
Ngu Linh Tê lắc đầu: "Là muội nghe nói huynh trưởng tới, trong lòng vui mừng đến mức không kịp mặc quần áo chỉnh tề thôi."
Ngu Hoán Thần cởi áo bào quấn quanh người muội muội, lo lắng nói: "Hắn... có bắt nạt muội phải không?"
Ngu Linh Tê sửng sốt một lát, mới nhận ra ý của từ "bắt nạt" này.
Dù sao dáng vẻ vừa thức dậy sau giấc ngủ của nàng như thế này, rõ ràng vừa rời khỏi giường đã vội vã chạy tới đây.
Nàng nở nụ cười trong sáng, ôn tồn nói: "Hắn không hề bắt nạt muội, muội ở đây tốt lắm."
Lời này cũng không xem như lời nói dối.
Mặc dù thỉnh thoảng Ninh Ân có giở trò xấu dọa nàng, nhưng trước sau chưa từng vượt qua ranh giới cuối cùng. Khi thật sự phát điên, hắn cũng chỉ dám nắm lưỡi dao trong tay Ngu Linh Tê hướng tới yết hầu của mình.
Ngu Hoán Thần nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.
"Hôm đó trong cung có biến khiến canh phòng ở phủ bị lơi lỏng liên lụy đến Tuế Tuế, là ca ca không tốt. Sau khi trở về không thấy muội, chúng ta đều như phát điên lên."
Y gằn giọng nói: "Mãi đến khi huynh nhìn thấy chiếc túi thơm trên người Tĩnh Vương, nhận ra nó là do muội thêu, khi đó huynh mới dám chắc là muội đang ở trong phủ của Tĩnh Vương."
Hoa văn duy nhất mà muội muội của y giỏi thêu chính là con thỏ may mắn. Mỗi người trong Ngu gia đều có một con nên y đã rất quen mắt với đường kim mũi chỉ của nàng.
Ngu Hoán Thần đeo cái túi thơm thêu hình con thỏ kia suốt ba bốn năm, chỉ sau khi thành hôn vào năm nay y mới đổi thành túi thêu hình quả nho bằng sợi bạc do Tô Hoàn tặng.
"Muội biết huynh trưởng có thể nhận ra nó, nhưng chuyện này thực sự không liên quan đến Ninh Ân. Hắn biết cái túi thơm đó là để truyền tin cho huynh nhưng hắn vẫn chọn đeo nó, điều này đã thể hiện rõ thái độ của hắn."
Ngu Linh Tê sợ rằng sự hiểu lầm sẽ càng trở nên sâu sắc hơn nên vội vàng giải thích: "Sau khi mọi chuyện đổ vỡ, tên Vương Lệnh Thanh kia bí quá hóa liều, biết được chuyện Thất hoàng tử khi lưu lạc đã từng làm nô nên bắt muội tới đây để đổi lấy một con đường sống."
Vương Lệnh Thanh?
Ngu Hoán Thần suy nghĩ: Nội tình chuyện Thất hoàng tử lưu vong vẫn còn chưa được tiết lộ, làm sao một tên chó săn nhỏ nhoi của Đông Cung lại biết được?
Y còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã nghe muội muội hỏi: "Hiện nay cục diện triều đình như thế nào rồi ạ?"
"Một vũng nước đục."
Đề cập việc này, vẻ mặt Ngu Hoán Thần càng thêm nghiêm nghị: "Cả thế lực cũ lẫn bè phái mới đều đang rục rịch, luôn có những kẻ không sợ chết mà muốn nhân lúc hỗn loạn chiếm một vài lợi ích."
Thảo nào mấy ngày nay trên người Ninh Ân luôn có rất nhiều vết máu chưa khô, Ngu Linh Tê khẽ cau mày.
"Những chuyện đó tạm thời không nói đến. Ngày hôm trước huynh và cha đã xin Hoàng thượng dùng công lao này để đổi lấy việc người thu hồi lệnh ban hôn. Nhưng Hoàng thượng chỉ giả bộ hồ đồ, huynh thiết nghĩ không thể làm rõ với người được rồi."
Ngu Hoán Thần nói: "Không biết trước đại hôn sẽ còn xảy ra biến cố gì, muội hãy cùng ca ca về nhà trước đã."
Ngu Linh Tê khép áo choàng rộng lớn của ca ca lại, không nhúc nhích.
Ngu Hoán Thần quay đầu lại, gọi: "Tuế Tuế?"
"Muội không muốn quay về."
Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói: "Muội ở bên cạnh Ninh Ân."
"Tuế Tuế không muốn về?"
Ngu Hoán Thần hơi kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt y trầm xuống: "Tĩnh Vương uy hiếp muội, muốn giữ muội lại làm con tin?"
"Muội nói là muội muốn ở lại."
Ngu Linh Tê thở ra khói trắng, cụp mắt xuống nói: "Lần trước là do muội không có lựa chọn nào khác, còn lần này là muội không muốn rời bỏ hắn."
Hiện giờ, tuy rằng cục diện triều đình đang rối ren nhưng ít ra Ninh Ân không còn là Vệ Thất, người lúc nào cũng phải nhẫn nhục gánh vác trọng trách, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc kia nữa.
Ngu Hoán Thần vẫn không yên tâm.
Triều đình đang rất hỗn loạn mà Ninh Ân lại đang đứng mũi chịu sào, làm sao y có thể yên tâm để muội muội duy nhất ở lại đây được?
"Không được.."
"Muội muốn đánh cược một lần, huynh trưởng."
Ánh mắt Ngu Linh Tê kiên định, suy nghĩ rõ ràng. Nàng nói: "Nếu ngày đại hôn hôm đó vẫn không có kết quả cuối cùng, muội sẽ chấp nhận số phận của mình."
"Chỉ còn bốn ngày nữa là đến đại hôn, sao có thể kịp?"
Ngu Hoán Thần nghiêm mặt nói: "Đây là muội đang lấy mạng sống của chính mình ra đánh cược đó Tuế Tuế.".
Đam Mỹ Sắc"Nhưng không lựa chọn hắn, muội sẽ hối hận cả đời."
Thấy Ngu Hoán Thần vẫn không chịu buông tay, Ngu Linh Tê mím môi cười nói"
"Muội nói cho huynh trưởng biết một bí mật."
Trong mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh, nàng tiến lên một bước nói: "Huynh cho rằng chỉ có chúng ta sốt ruột vì chuyện ban hôn còn Ninh Ân thì không vội sao?"
Tên kia chính là người mà cứ hễ nhắc đến hôn sự của nàng với Tiết gia thì sẽ nghiến răng nghiến lợi vì ghen đấy.
Thế nên Ngu Linh Tê muốn đánh cược một lần, cược một lần xem nàng chiếm vị trí nào trong lòng Ninh Ân.
Ngu Hoán Thần không nói gì, trong ánh mắt y có vẻ đang đấu tranh.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng kéo tay áo Ngu Hoán Thần dỗ dành: "Muội sẽ tiễn huynh trưởng ra khỏi phủ, được không?"
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài.
Ngu Linh Tê nở một nụ cười thuần khiết, đích thân tiễn ca ca ra đến cửa phủ.
"Không được, vẫn quá mạo hiểm."
Ngu Hoán Thần vừa bước ra khỏi cửa phủ lại vòng trở lại, kéo cổ tay em gái lại nói: "Ca ca vẫn không yên tâm."
Y vừa mới chạm vào cổ tay Ngu Linh Tê đã nghe thấy một âm thanh xé gió lao đến.
Khả năng phản ứng được tôi luyện nhiều năm trên chiến trường đã khiến Ngu Hoán Thần ngay lập tức buông tay. Ngay sau đó một mũi tên sượt qua miếng bảo vệ tay của y rồi cắm xuống nền gạch đóng băng sau lưng.
Miếng gạch lập tức nứt ra những đường vân giống như mạng nhện, lực tác động mạnh đến mức mũi tên ghim xuống đất tận hai tấc, đuôi mũi tên vẫn còn rung động không ngừng.
Ngu Hoán Thần liếc nhìn tay áo bị rách, sắc mặt trầm xuống. Vừa rồi nếu y không phản ứng nhanh rút tay lại kịp thì thứ mũi tên kia đâm thủng không chỉ là tay áo của y thôi đâu.
"Tuế Tuế, ca ca hy vọng muội suy nghĩ thật kỹ."
Ngu Hoán Thần chỉ vào mũi tên trên mặt đất kia: "Muội muốn ở bên một người nguy hiểm như vậy sao?"
Ngu Linh Tê biết thời gian một khắc đã đến.
"Hắn chỉ là sợ huynh lại mang muội đi giống như lần trước thôi."
Ngu Linh Tê mím môi, cởi áo choàng đưa lại cho Ngu Hoán Thần: "Hàng ngày muội sẽ viết thư báo bình an cho cả nhà. Huynh hãy dung túng cho Tuế Tuế một lần này đi, có được không?"
Tâm trạng Ngu Hoán Thần đang vô cùng phức tạp. Y cầm lấy áo choàng đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên dừng lại.
Y quay đầu nhìn em gái một lúc lâu, cho đến khi nàng mỉm cười vẫy tay mới từ từ bước xuống bậc thềm đá, xoay người lên ngựa.
Một khối tuyết trên mái hiên rơi xuống vang lên tiếng động nho nhỏ.
Huynh trưởng đi rồi, Ngu Linh Tê nhìn xuống mũi tên đang cắm trên nền gạch, khẽ thở dài.
Nàng dùng hai tay rút mũi tên ra, cầm trong tay ước lượng, sau đó xoay người đi vào tẩm điện.
Giờ đã đến lúc đóng cửa và đi tìm kẻ mất trí kia tính sổ rồi.
Trong tẩm điện không có một người hầu nào, Ninh Ân để chân trần ngồi ở trên giường và vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nàng rời đi. Lúc này, hắn đang ngắm nghía khối ngọc chạm khắc màu đen trên tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất hiếm khi Ngu Linh Tê thấy dáng vẻ lặng yên của hắn như vậy.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê bình tĩnh bước vào cửa, hắn rõ ràng hơi ngẩn ra rồi mới từ từ mỉm cười.
"Nàng đã quay lại."
Hắn làm như không có việc gì mà đứng thẳng người dậy, cất miếng ngọc khắc vào tủ khóa đầu giường: "Đã trễ hai khắc."
"Cái này là thế nào đây?"
Ngu Linh Tê cau mày, thở hổn hển đập mũi tên lông vũ lên bàn trước mặt hắn.
"Cái này à."
Ninh Ân cầm lấy mũi tên lông vũ đó, dùng ngón tay búng vào đầu mũi tên lạnh như băng phát ra một tiếng "đinh".
"Xưa nay bổn vương thù rất dai cho nên đã ra lệnh cho Lý Cửu rằng, nếu Ngu Hoán Thuần dám mang nàng đi thì lập tức phế một tay của hắn."
Thấy Ngu Linh Tê cau mày, hắn thờ ơ nói: "Chỉ phế một bàn tay thôi, ta chưa từng có ý định giết hắn."
"Đó là huynh trưởng của ta."
Ngu Linh Tê đứng đối diện hắn với vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu huynh muốn tổn thương huynh ấy thì không bằng là tổn thương ta cho đã đi."
"Sao ta lại có thể làm tổn thương Linh Tê chứ?"
Ninh Ân cười cười, chậm rãi nói: "Linh Tê sẽ không bao giờ phạm sai lầm, tất cả lỗi sai đều là của người khác."
"Vậy thì thật xin lỗi, ta đã không đi cùng huynh trưởng khiến kế hoạch của điện hạ thất bại rồi."
Ngu Linh Tê khoanh tay, cúi mặt ngồi xuống bên cạnh hắn: "Bây giờ điện hạ đang không ngừng thăng tiến, nhưng lại cam tâm tình nguyện vứt bỏ thân phận làm gian phu của ta. Vậy tại sao ta phải đi chứ?"
Ninh Ân ngước mắt lên, xem xét vẻ mặt của nàng một lúc lâu mới hỏi: "Nàng nói cái gì?"
"Ta nói ta muốn ăn vạ, ở, đây."
Từng câu từng chữ đều được Ngu Linh Tê nói rõ ràng: "Ngay cả khi ta được hoàng đế ban hôn, kể cả bốn ngày nữa kiệu hoa không người, tiệc cưới đại loạn cũng không liên quan gì đến ta! Dù sao cũng là do Tĩnh Vương điện hạ đã giữ ta lại, là điện hạ không bỏ được ta..."
"Làm càn." Ninh Ân híp mắt.
"Chẳng lẽ không phải sao? Huynh trưởng đã bị ta làm cho tức giận mà bỏ đi, cha nương cũng không quản ta nữa. Ta không còn nhà để về."
Thực sự Ngu Linh Tê càng nói càng xúc động, sống mũi nàng cay cay. Nàng quay mặt đi nói: "Nếu như Điện hạ không quan tâm chuyện này, cùng lắm thì bốn ngày sau chúng ta cùng chết."
Một lúc lâu sau Ninh Ân vẫn không trả lời.
Tĩnh Vương điện hạ, người luôn thích chế giễu và tranh luận vậy mà lúc này lại nghe lời một cách bất thường. Ánh mắt hắn trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Linh Tê, sắc đen u ám không rõ ý tứ trào dâng trong đó.
Một lát sau, sắc đen đó đã bình ổn trở lại, ngưng tụ thành một cái vực sâu không đáy.
"Linh Tê lại gạt ta." Dường như hắn là đang nói với chính mình.
Ninh Ân liếc mắt nhìn túi thơm với những đường thêu lộn xộn bên hông mình, chậm rãi chế nhạo: "Dẫu sao túi thơm tự tay làm cũng chỉ để truyền tin cho Ngu gia thôi."
Ngu Linh Tê không thể tin nhìn hắn.
Đôi khi, nàng thật muốn mở đầu Ninh Ân ra xem bên trong đó của hắn cong cong quẹo quẹo thế nào.
Nàng dứt khoát đưa tay ra giật túi thơm trên người hắn xuống.
Một tiếng “phựt” vang lên, nụ cười trong mắt Ninh Ân cứng lại.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại gần hơn rồi nhìn vào mắt nàng, nói một cách ấm áp: "Thừa lúc ta chưa tức giận thì mau trả lại đi, ngoan nào."
"Huynh đã biết trước ý định của ta, sao vẫn cam tâm tình nguyện đeo nó?"
Ngu Linh Tê không nhịn được mà hỏi: "Huynh thông minh như vậy, sao chưa từng nghĩ tới việc mở túi thơm của ta ra xem?"
Nàng tức giận ném trả lại túi thơm cho Ninh Ân, sau đó xoay người ngồi ở cuối giường, quay lưng không thèm để ý đến hắn.
Ninh Ân nghi ngờ, thử xoa nắn cái túi thơm màu xanh lục.
Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hôm qua, sau khi nhận được cái túi thơm này thì hắn bận xử lý việc công, chỉ lúc cảm thấy mệt mỏi mới cởi nó xuống rồi ngửi mùi thơm trong đó.
Hắn cứ như người uống rượu độc để giải khát. Mùi hương kia mang đến sự tỉnh táo khiến người ta đau khổ lại kéo theo sự mê đắm khiến người ta tự nguyện sa đọa. Vậy nên hắn cũng chẳng để ý những vật được thêm vào bên trong.
Ninh Ân do dự một lát, cuối cùng vẫn rút sợi dây buộc chặt của túi thơm rồi đổ hương liệu và vải bông trong túi ra.
Ngoài bạc hà và đinh hương và các loại hương liệu thông thường thì bên trong còn có hai hạt đậu đỏ tương tư lớn cỡ đầu ngón tay.
Trên hai hạt đậu đỏ còn có khắc chữ, một hạt khắc chữ "Tuế", một hạt khắc chữ "Thất".
Ninh Ân bỗng nhiên yên lặng. Hắn cụp mắt xuống, dùng tay vuốt ve chữ khắc vụng về trên hai hạt đậu tương tư kia.
Hắn lại lắc túi thơm lần nữa, một mảnh giấy được gấp lại rơi ra, trên đó có viết hai câu bằng nét chữ nhỏ nhắn thanh tú.
[Song sinh hữu hạnh, kiến Quân bất hối] (1)
"Song sinh hữu hạnh, kiến Quân bất hối."
Ninh Ân đọc thầm lại ở trong lòng, sau đó cười khẽ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đã nói là một đời một kiếp mà, tại sao Linh Tê lại viết là hai kiếp vậy?"
Ngu Linh Tê quay đầu lại lớn tiếng nói: "Bởi vì huynh là yêu quái, một đời không đủ."
Cho đậu đỏ vào trong túi thơm là cách các nữ tử trong kinh thành dùng làm tín vật tỏ tình đính ước, ngụ ý là đời đời kiếp kiếp luôn nhớ về nhau. Nàng gần như đã mất cả đêm để làm cái này vậy mà tên mất trí Ninh Ân lại hoàn toàn không nhận ra, khó trách mới sáng sớm đã giỡ chứng.
Thiếu nữ rực rỡ dịu dàng, ngay cả khi bày ra dáng vẻ tự mình hờn dỗi cũng là một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Ninh Ân nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay mình một lát, sau đó cười khẽ, càng cười càng kiêu ngạo, cười đến mức run cả hai vai, khóe mắt cũng đỏ lên.
Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy Ninh Ân cười thoải mái như vậy. Nàng nhíu mày nhìn hắn.
Ninh Ân kéo vai nàng, Ngu Linh Tê chợt nhớ ra là mình vẫn còn đang tức giận liền quay người tránh.
Ninh Ân chạm vào nàng một lần nữa, nàng lại tránh ra. Hiếm khi thấy nàng lại có khí phách như vậy.
Vì thế Ninh Ân ôm cả người nàng vào lòng, sau đó siết chặt cánh tay, áp cằm lên tóc nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn không nói lời nào bởi hắn sẽ không bao giờ nói câu "Ta xin lỗi".
Đây chính là cách xin lỗi của hắn.
"Huynh xong rồi."
Ngu Linh Tê im lặng dựa vào ngực hắn. Nàng bao dung lại mềm yếu nói: "Ta đã dựa vào huynh rồi đấy, kẻ điên này."
Ninh Ân ôm nàng càng chặt hơn như muốn biến nàng thành máu thịt của mình rồi giấu tận đáy lòng.
"Được."
Hắn cười vừa nhẹ nhàng lại điên cuồng, sau đó cắn nhẹ vào tai nàng: "Vậy nàng hãy cùng kẻ điên này xuống địa ngục đi."
(1) Song sinh hữu hạnh, kiến Quân bất hối: hai kiếp đều gặp may mắn, không hối hận khi gặp chàng.