Người đó đích thực là Ninh Ân, Ninh Ân của thời niên thiếu.
Ấn tượng duy nhất của Ngu Linh Tê về thành Dục Giới Tiên là vào năm Thiên Chiếu thứ mười bốn, thành Dục Giới Tiên đã bị thiêu rụi thành lò luyện ngục giữa nhân gian.
Khi đó, Ngu Linh Tê đang sống trong thiên viện ở Triệu phủ, cách nửa tòa thành vẫn có thể thấy rõ ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên cả một góc trời đêm, mọi người hoảng sợ vừa chạy vừa la hét.
Không ai biết ngọn lửa bắt đầu như thế nào, chỉ có điều từ đó về sau, trên thế gian không còn tồn tại cái gọi là Dục Giới Tiên Đô nữa.
Trong lòng Ngu Linh Tê có chút dao động.
Ngày xuất chinh của cha và huynh trưởng nàng đang cận kề, chợ đen ở thành Dục Giới Tiên là hy vọng duy nhất của nàng vào lúc này.
Nếu giao việc này cho người khác làm, nàng cảm thấy không yên tâm lắm, Ngu Linh Tê nhìn Đường Bất Ly đang gặm lê, chớp mắt nói: “A Ly, cô có thể giúp ta một việc được không?”
Sau nửa canh giờ, Ngu Linh Tê giấu người nhà, mang theo hai tên thị vệ kín miệng và nhanh nhẹn, thành công lên được xe ngựa do Đường Công phủ phái đến đón.
Cỗ xe lắc lư đi về hướng thành Dục Giới Tiên.
“À đúng rồi, phải đội thêm cái này nữa.”
Đường Bất Ly chẳng biết kéo từ đâu ra hai tấm màn che, một đỏ một trắng.
Nàng ta đưa chiếc khăn màu trắng cho Ngu Linh Tê rồi giải thích: “Quy tắc của thành Dục Giới Tiên, những người đến đó để giải trí phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt, bọn họ sợ nhất là bị người khác nắm thóp, vậy nên mọi người đeo khăn che mặt hoặc mặt nạ để che giấu danh tính của mình.”
Ngu Linh Tê gật đầu cho biết bản thân đã hiểu, nàng buộc khăn che vừa khít với khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh duyên dáng và lanh lợi đang chớp chớp bên ngoài tấm màn.
Đường Bất Ly nhìn phản ứng của Ngu Linh Tê, bất ngờ nói: “Linh Tê, kể từ sau khi cô mắc bệnh, sao ta cứ có cảm giác rằng cô đã thay đổi rất nhiều?” Ngu Linh Tê dựa vào cửa sổ xe, chống cằm hỏi: “Thay đổi chỗ nào?”
Đường Bất Ly lắc đầu, vén khăn che mặt lên, vừa gặm lê vừa nói: “Không nói rõ được, chỉ là cảm thấy cô can đảm hơn trước rất nhiều. Nếu là trước kia, chỉ việc nghe đến danh xưng của thành Dục Giới Tiên cũng đủ khiến cô sợ hãi, chứ đừng nói đến việc đến những nơi như thế này.”
“Vậy à?” Ngu Linh Tê hơi sững sờ.
Kiếp trước, trong hai năm ở cạnh Ninh Ân, cảnh tượng đáng sợ hơn như thế nàng cũng đã từng chứng kiến, huống hồ là một nơi nhỏ bé sắp bị sụp đổ như thành Dục Giới Tiên?
Cũng may Đường Bất Ly không phải loại người gặng hỏi đến cùng, nàng ta vén rèm xe nhìn một cái: “Đến rồi.”
Vừa bước vào cổng thành Dục Giới Tiên, nó dường như không khác gì mấy so với một khu buôn bán bình thường, khắp nơi đều là cửa son, rèm xanh ngọc, đèn sa lưu ly.Tuy nhiên, theo chân Đường Bất Ly đi vào bên trong, bước vào đại sảnh dưới ánh sáng lờ mờ, liền thấy một tháp cổng phù điêu cao sừng sững trước mặt.
Tháp cổng phù điêu có khắc các họa tiết các loại hung thú từ từ mở ra, như thể mở ra cánh cổng của một thế giới điên cuồng khác, một không khí náo nhiệt rôm rả ập đến trước mặt.
Trong thành phố dưới lòng đất không thấy mặt trời này, ánh đèn sáng rực suốt ngày đêm, người ra vào lấp ló dưới nhiều lớp mặt nạ khác nhau, cờ bạc chém giết, xa hoa trụy lạc, uống máu ăn thịt.
Rất nhiều cô nương xinh đẹp bị gây mê được nhốt trong các lồng gỗ ở thanh lâu, đang vẫy tay mời gọi với vẻ ủ rũ.
Ngu Linh Tê thậm chí còn nhìn thấy những người trong sòng bạc đang đánh đập một con bạc, không ngừng chửi bới, nhưng những người đang hóng hớt xung quanh lại điên cuồng hét lên “đánh chết hắn đi”.
Ngu Linh Tê nhíu mày thở dài: “Một nơi như vậy, bị thiêu rụi cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
Đường Bất Ly nói với vẻ mặt khó hiểu: “Thiêu rụi cái gì?”
Ngu Linh Tê ho nhẹ một cái: “Không có gì.”
Xuyên qua đám đông nhộn nhịp ấy, rồi đi xuống thêm một tầng, ánh đèn càng lúc càng mờ đi.
Cái gọi là chợ đen chỉ là một cửa tiệm vắng vẻ, khoác lên mình một bầu không khí cũ kỹ mục nát.
Đường Bất Ly đưa Ngu Linh Tê vào một hiệu thuốc, theo sau là hai thị vệ.
Ông chủ là một thanh niên thanh tú, ốm yếu, nhưng sau khi hắn ta ngẩng đầu lên, Luvevaland chấm co, ngọn đèn dầu soi rõ những vết sẹo hằn trên nửa khuôn mặt, trông vô cùng đáng sợ.
“Muốn thứ gì?” Tay của hắn ta không ngừng tính toán, trả lời với giọng điệu sống dở chết dở.
Ngu Linh Tê vờ như chưa từng thấy nửa khuôn mặt dữ tợn của hắn ta, nàng hỏi một cách hững hờ: “Cho hỏi, ở đây có Cửu U Hương không?”
Bàn tay khô cứng trên bàn tính bỗng dừng lại.
Người bán hàng nhướng mày liếc nhìn Ngu Linh Tê một cái rồi nói: “Đây là cấm dược, ba trăm lượng, không trả giá.”
“Bao nhiêu?”
Đường Bất Ly sửng sốt: “Loại dược liệu quái quỷ gì mà mắc như vậy?”
Chỉ cần có thể giúp cha và huynh trưởng thoát khỏi tai họa của cuộc viễn chinh phương Bắc, nàng sẵn sàng trả nhiều hơn.
Ngu Linh Tê lấy hết số tiền tích cóp được lúc trẻ, tháo cả kẹp tóc và vòng tay, rồi mượn thêm Đường Bất Ly hai mươi lượng, mới vừa đủ trả tiền thuốc Cửu U Hương.
Nàng lấy đơn thuốc đã gấp gọn trong tay áo ra, đối chiếu một chút, xác nhận đã đủ.
Sau đó nàng gói lại hết Cửu U Hương cùng với đơn thuốc, cười nói: “A Ly, tiền ta mượn cô, ngày mai ta sẽ phái người đưa đến phủ cho cô.”
Đường Bất Ly hào phóng xua tay: “Này, giao tình giữa ta và cô cần gì khách sáo như vậy!”
Thật tuyệt khi có ai đó để dựa dẫm.
Trong lòng Ngu Linh Tê bỗng ấm lên: “Quay về thôi.”
Nàng dành hết tâm trí vào Cửu U Hương trong vòng tay, lúc xoay cô bước ra khỏi cửa, do hơi lơ là nên đụng phải một bóng đen đang lảo đảo bước vào.
“Ưm!”
Vai bị đụng tê rần, Ngu Linh Tê khẽ kêu lên một tiếng, đơn thuốc và Cửu U Hương trên tay bỗng rơi xuống đất.
Đường Bất Ly vội đỡ Ngu Linh Tê dậy, tức giận trừng mắt nhìn chàng trai đang đi vào: “Không nhìn đường à?”
Phản ứng đầu tiên của Ngu Linh Tê là ngồi xổm xuống nhặt dược liệu lên, ngẩng đầu nói: “Không sao…”
Giọng nói như bị nghẹn lại, ánh mắt Ngu Linh Tê đột nhiên mở to.
Trong phút chốc, trái tim như thắt chặt lại, không thở nổi.
Đứng trước mặt nàng là một chàng trai mặc võ phục màu đen, không nhìn rõ chất liệu vải, nửa mặt trên đeo một chiếc mặt nạ xanh đen, chỉ để lộ chóp mũi khôi ngô và đôi môi trắng bệch.
Hắn ôm chặt lồng ngực vừa bị va đập phải, khi liếc, đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ hơi nhếch lên, lộ ra vẻ lãnh đạm và lạnh lùng...Luvevaland chấm co
Chỉ với một nửa khuôn mặt như vậy, trong nháy máy Ngu Linh Tê đã nhận ra.
Quá... Quá giống rồi!
Đôi môi mỏng và đường nét phần cằm ấy, dù chỉ còn một đống tro tàn nàng cũng có thể nhận ra!
Cả người chàng trai đó toát lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt tựa như tảng băng đen ấy nhìn sơ một lượt Ngu Linh Tê, rồi dời tầm mắt sang đơn thuốc đang nằm ngửa trên mặt đất.
Một chút tăm tối chợt lóe lên trong mắt hắn.
Ngu Linh Tê vội vàng nhặt đơn thuốc và Cửu U Hương lên rồi giấu chúng sau lưng.
Những ân oán và uẩn khúc ở kiếp trước khó có thể quên được, đầu gối của Ngu Linh Tê bất giác nhũn ra, suýt chút nữa đã thốt ra hai chữ “vương gia”.
Cơ thể nàng run lên theo bản năng, nhưng sự tức giận trong mắt nàng không tài nào kiềm chế được.
Phải bình tĩnh, Ngu Linh Tê.
Dù cho người này thực sự là Ninh Ân, hắn cũng sẽ không nhận ra nàng, không có gì phải sợ!
Đúng vậy, không có gì phải sợ.
Ngu Linh Tê cảm thấy tự tin hơn khi nghĩ như thế này, cố gắng chống lại cái lạnh toàn thân và mặt đối mặt với chàng trai áo đen.
“Đến rồi à?”
Có vẻ như ông chủ có quen biết với chàng trai áo đen, phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng cười: “Mới đó đã đi lại được rồi à, đúng là mạng lớn.”
Lúc này, thiếu niên áo đen mới thu lại ánh mắt thăm dò lạnh lùng của mình, rồi đi đến quầy để lấy thuốc. Thay vì trả tiền, hắn ném một đôi khuyên tai bằng sắt dính máu lên quầy rồi rời đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, khi hắn đi ngang qua, Ngu Linh Tê có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người nàng, toàn thân nàng bỗng chốc lạnh run.
Ngu Linh Tê nhớ rõ kiếp trước chân trái của hắn có tật, nạng chống chưa từng rời khỏi hắn nửa bước, bước đi của hắn lúc ấy rất chậm chạp.
Hắn... Thực sự là Ninh Ân sao?
Ngu Linh Tê thắc mắc, nhưng cảm giác bị áp bức đã ăn sâu vào trong xương tủy của nàng như nhắc nhở nàng không thể sai được.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt thị vệ bên cạnh liền thay đổi: “Tiểu thư, cô chảy máu rồi kìa.”
Ngu Linh Tê cúi đầu theo tầm nhìn của y, trên cổ tay nàng quả thật có một mảng máu.
Đường Bất Ly cũng sửng sốt, vội vàng kéo nàng sang một bên rồi nói: “Không sao chứ Linh Tê? Bị thương ở đâu thế?”
Ngu Linh Tê kiểm tra cánh tay của mình, thấy bản thân không hề bị thương, liền nói: “Không sao, đó không phải là máu của ta.”
Vậy chỉ có thể là do khi nãy Ninh Ân vô tình đụng phải rồi dính lên mà thôi.
Dù sao kiếp trước hắn cũng vậy, trên người luôn dính đầy máu của mấy thứ xui xẻo, cuối cùng nàng phải cố chịu đựng cơn buồn nôn mà lau giúp hắn, Luvevaland chấm co, còn tên Ninh Ân ấy thì cúi xuống nhìn rồi cười toe toét ngắm nhìn vẻ mặt bất lực cau mày của nàng.
Rõ ràng đã tìm được thuốc, nhưng trái tim của Ngu Linh Tê vẫn vô cùng rối bời, trong lòng đầy bất an.
Nàng không kiểm soát được mà suy tư: Chẳng lẽ Ninh Ân biến mất mấy năm nay, là do bận ăn chơi trác táng ở thành Dục Giới Tiên sao?
Chả trách kiếp trước khi hắn chết, không ai có thể lần ra được tung tích gì.
Trong lòng nàng bỗng nảy sinh nghi ngờ.
Ngu Linh Tê nghiến răng một cái, nhét dược liệu vào trong tay Đường Bất Ly: “A Ly, tạm thời cô giúp ta bảo quản trước.”
Thị vệ không yên tâm, vội vàng giữ chặt Đường Bất Ly, sau đó chạy theo sau.
Để lại Đường Bất Ly một mình đứng ngây người ôm dược liệu tại chỗ, nàng lẩm bẩm nói: “Đi tìm tên đó tính sổ à?”
Không bao lâu sau, thân ảnh gầy gò quen thuộc ấy vẫn chưa đi được bao xa.
Dưới ánh đèn vàng cam xa hoa, các kỹ nữ đang nhảy múa trên phố, mọi người ai ai cũng đeo các loại mặt nạ đủ màu sắc sặc sỡ, chỉ có một mình hắn mặc áo choàng đen hơn cả sắc trời.
Ngu Linh Tê đi ngược lại so với đám người rôm rả ấy, theo sau vô cùng khó khăn.
Đến góc đường phải rẽ một cái, đuổi đến trước một tòa nhà cao bảy tầng nguy nga lộng lẫy thì không thấy Ninh Ân đâu nữa.
Ngu Linh Tê nhìn lên thì thấy một tấm bảng vàng treo trên cánh cửa hình con thú của tòa nhà, với dòng chữ “Đấu trường thú”.
Cô muốn vào cửa nhưng bị lính canh ngăn lại.
Thanh Tiêu là một người trung thành và trung thực, hắn ta khoanh tay trước ngực nói một cách khó xử: “Tiểu thư, những nơi thế này cô không vào được.”
Ngu Linh Tê hỏi: “Tại sao?”
Thị vệ Thanh Tiêu liếc nhìn đám người quyền quý đang ra vào nơi này, trầm giọng nói: “Thực chất thứ đấu trong Đấu trường thú không phải là thú, mà là người. Các gia tộc quyền quý đều có nuôi nô lệ, bọn họ sẽ để cho những nô lệ ấy lên khán đài chém giết lẫn nhau, còn bản thân họ thì tìm kiếm thú vui qua các đợt cá cược…”
Đây là những gì Thanh Tiêu đã nói.
Ngu Linh Tê nhớ đến dáng vẻ điên cuồng mình đầy tà khí kiếp trước của Ninh Ân, Luvevaland chấm co, nàng nghĩ rằng hắn thích những trò tiêu khiển đẫm máu như vậy, đây có lẽ là nơi ẩn náu của hắn.
Ngu Linh Tê nhìn sự buông thả và hoang đường xung quanh chỗ vung tiền này, liền biết: Quả nhiên từ nhỏ hắn đã là một kẻ ham vui, chẳng phải người tốt đẹp gì!
Nhớ lại cảnh hoang tàn sau cái chết của nàng ở kiếp trước, hàng ngàn suy nghĩ ùa về trong tâm trí nàng...
Sau nhiều lần thôi thúc, lý trí vẫn chiếm ưu thế hơn.Ninh Ân không phải người dễ đối phó, dù có tức giận cũng phải suy nghĩ lâu dài.
Ngu Linh Tê đứng đợi thêm một lúc, thấy Ninh Ân không trở ra nữa, nàng liền xoay người muốn rời đi.
Vào lúc này, cánh cổng của Đấu trường thú mở ra, sau đó, một bóng đen quen thuộc bị đẩy ra một cách thô bạo, những sợi xiềng xích sắt xẹt qua.
“Ta có bảo ngươi chạy lung tung không hả!”
Tên bạo hành mặt mày nanh ác, hét lên một cách thô bạo: “Các vị khách quý đã chờ ngươi hai tách trà rồi đấy, còn không mau gập đầu nhận lỗi!”
Nhìn thấy thân hình đó, Ngu Linh Tê nhất thời quên mất việc phải rời đi, chỉ ngồi ngẩn người trong đám đông, chứng kiến sự phi lý của thế giới này.
Chân của thiếu niên áo đen bị xích lại, bị tên bạo hành đá vào đầu gối, lập tức khụy xuống đất, đống dược liệu vừa mua rơi vãi trên mặt đất.
Trông hắn có chút thảm hại, nhưng lưng vẫn giữ thẳng, đôi môi nhợt nhạt mím lại thành một đường. Hắn gồng đầu gối lên, run rẩy cố gắng đứng dậy, nhưng không thành công.
Hai tên hộ vệ ăn mặc hung ác trong khu bảo hộ bước tới và đè mạnh vai hắn xuống, chàng trai lại quỳ xuống lại.
“Được rồi, tha cho hắn lần này vậy, một lát hắn còn phải lên khán đài thi đấu nữa.”
Một tên đàn ông béo trong chiếc áo choàng bằng vải gấm bước ra từ cỗ xe, gã ta đeo một chiếc mặt nạ quỷ lố bịch, đứng trước xe với hai quả óc chó đồ chơi trên tay.
Nghe vậy, hai tên hộ vệ đã buông chàng trai ra.
“Coi như ngươi may mắn, những vị khách quý sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền để mua ngươi ra sân thi đấu.”
Một trong số họ đá chàng trai một cái và nói một cách hằn học: “Tên súc sinh, còn không mau đón quý nhân xuống xe!”
Thiếu niên cúi đầu, dưới lớp mặt nạ ánh lên một tia ám sắc rất đậm, hắn quỳ xuống bên cạnh xe ngựa trong tư thế nhục nhã, sau đó từ từ cúi tấm lưng gầy gò của mình xuống.
“Nhìn hắn kìa, đúng là một con chó ngoan!”
Những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc xa hoa đứng xung quanh vừa xem vừa cười, xem chàng trai đang bị đè xuống như một loại rác rưởi, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ và ghê tởm.
Tên đàn ông béo trên xe có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của hắn, Luvevaland chấm co, ểnh cái bụng phệ lên, đạp đôi giày không một hạt bụi lên lưng của thiếu niên, xem hắn như một cái ghế làm bằng da người mà bước xuống.
Tên đàn ông ăn no rửng mỡ, trọng lượng của gã ta rõ ràng nặng hơn người bình thường rất nhiều.
Thiếu niên gầm một tiếng, toàn thân như bị chùng xuống, hai tay nổi gân xanh, cả người run lên.
Nửa trên chiếc mặt nạ xanh đen bị bung ra, lăn lóc sang một bên, để lộ khuôn mặt điển trai và đầy thương tích của thiếu niên.
Mồ hôi chảy ròng ròng xuống cằm, tóc bê bết trên trán che đi đôi mắt u ám kia.
Chính vào lúc đó, chút may mắn cuối cùng trong lòng Ngu Linh Tê đã tan biến.
Ôi nghe qua như sét đánh ngang tai.
Trong biển người mênh mông, nàng không kìm lòng được mà lùi lại một bước, cảm thấy rằng bao nhiêu hiểu biết của mình như đang sụp đổ, thế giới xung quanh gần như đảo lộn.
Người đó đích thực là Ninh Ân, Ninh Ân của thời niên thiếu.
Một Nhiếp chính vương dũng mãnh ngày ấy, một kẻ cao quý trong chiếc áo choàng tím, một kẻ điên tàn sát vô tội, ba năm sau trở thành người đàn ông bị tha hoá lưu truyền khắp thiên hạ...
Giờ đây lại bị giẫm đạp dưới chân của kẻ khác, cúi đầu trước một tên quý tộc không rõ lai lịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT