Ngu Linh Tê vừa mở mắt, trở lại Thiên Chiêu năm thứ mười ba.
Một khắc trước nàng còn phiêu du trong mật thất của phủ Nhiếp chính vương, hoang mang buồn bực.
Một khắc sau đã rơi vào bóng tối, tỉnh lại lại thấy mình đang khóc lóc trong khuê phòng của phủ tướng quân.
Gương đồng gắn trên bàn trang điểm phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp tiều tuỵ của nàng, cặp má trắng nõn mềm mại đến mức có thể véo ra nước, hiện ra hình ảnh người thiếu nữ thanh thuần, xinh đẹp và thông minh.
Véo lòng bàn tay một cái, đau.
Nàng đã thật sự trở lại năm mười lăm tuổi.
Sau một thoáng đờ đẫn, cảm giác vui mừng đã ập đến lấp đầy trái tim nàng.
Nàng hít sâu vài lần, đợi đến khi mắt mình không còn đỏ nữa, liền đứng dậy đẩy cửa, vội vàng chạy về phía phòng khách.
Không hận Ninh Ân sao? Tất nhiên là hận.
Không mộ không phần, trong lòng nàng vẫn còn sót lại cảm giác hoảng sợ khi trở thành cô hồn dã quỷ, hận không thể lập tức đứng lên đi tìm Ninh Ân, cắn một miếng thật lớn trên người hắn!
Dù sao cũng là người đã chết một lần, có oán báo oán, không có gì đáng sợ.
Đáng tiếc, nàng cũng không biết tên Ninh Ân ở chốn nào.
Cho dù là kiếp trước, Ninh Ân giấu diếm quá khứ của mình rất kỹ, không ai biết năm năm bị đuổi ra khỏi cung hắn lưu vong nơi nào, có sống cuộc sống như thế nào.
Thứ mọi người nhớ, chỉ là dáng vẻ hắn trở về từ trong thi sơn huyết hải, từng bước một biến thâm cung thành chiến trường báo thù của hắn.
Cho tới giờ phút này, Ngu Linh Tê mới ý thức được, hiểu biết của mình đối với Ninh Ân ít ỏi đến như thế.
Huống chi, trước mắt có chuyện còn quan trọng hơn việc tìm Ninh Ân tính sổ!
Nàng nhớ cha mẹ, nhớ ngôi nhà ngày còn chưa bị diệt!
Phủ Đại tướng quân nguy nga sung túc, cảnh sắc mùa thu đang rất rõ nét, là hình ảnh quen thuộc nhất trong trí nhớ của nàng.
Ngu Linh Tê hô hấp dồn dập, hai má ửng đỏ, chỉ ước hai chân mình có gió, chạy về phía vòng tay của cha mẹ.
Vừa đi qua sân nhà, liền nghe trong phòng khách truyền đến một giọng nữ dịu dàng quen thuộc: "Bao giờ lên đường?”
Giọng nam hồn hậu, trầm thấp nói: "Mười ngày sau.”
Là cha và nương!
Ngu Linh Tê trong lòng mừng như điên, xách váy chạy lên thềm đá.
Người phụ nữ trong sảnh im lặng một lát, trách móc nói: "... Cho dù thế nào phu quân cũng phải tiếp chỉ xuất chinh lúc này sao? Con gái lớn không có ở nhà, Tuế Tuế còn bị bệnh, thiếp một thân một mình, làm sao chống đỡ được đây?”
Người đàn ông trấn an nói: "Thánh thượng đã truyền lệnh, làm sao có thể kháng chỉ không nghe theo được chứ? Chỉ là trận chiến nhỏ mà thôi, phu nhân không cần lo lắng.”
Như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, Ngu Linh Tê cứng đờ đứng ở ngoài cửa.
Nàng suýt nữa quên mất, mùa thu Thiên Chiêu năm thứ mười ba, cha và huynh trưởng tuân lệnh xuất chinh đến phía Bắc, nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, nuốt hận chết trận.
Nhẩm tính thời gian, vừa rồi cha và nương bàn luận... Hơn phân nửa chính là chuyện này.
Trái tim nhảy nhót còn chưa kịp bay lên trời đã gãy cánh rơi xuống vực sâu.
Trận xuất chinh đến phía Bắc này mới là nguồn gốc của tất cả tai họa.
Nếu cha và huynh trưởng không ra Bắc, Ngu gia sẽ không xuống dốc, nàng cũng sẽ không trở thành đứa bé mồ côi ai cũng có thể bắt nạt, không hiểu sao lại chết trên giường Ninh Ân...
"Tuế Tuế, con đang bị bệnh, sao lại đi ra ngoài hóng gió thế này?" Phụ nhân phát hiện nàng đang đứng ngoài cửa, vội vàng đặt việc đang bận bịu trong tay xuống đứng dậy.
Nhũ danh quen thuộc cho người ta một sức mạnh để bình tĩnh lại.
Bởi vì khi còn nhỏ thân thể nàng yếu đuối, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy tốt lên, nương liền đến chùa Từ An xin hai chữ này, mong nàng "tháng năm bình an".
"Nương!" Cảm xúc Ngu Linh Tê trào dâng như đê vỡ, ôm chặt lấy người phụ nữ mảnh khảnh dịu dàng này.
Tất cả mọi thứ giống như bụi lắng xuống.
"Sao vậy, Tuế Tuế?" Ngu phu nhân vuốt sống lưng nàng, chỉ cho rằng nàng đang làm nũng.
"Chỉ là... Muốn nương." Ngu Linh Tê lắc đầu, có đủ điều muốn nói từ kiếp trước, nhưng lại không cách nào nói ra khỏi miệng.
Mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, nàng không đành lòng khiến nương đau lòng.
Ngu Linh Tê nhìn nam nhân cao lớn đang đi về phía mình, hốc mắt nóng lên: "Cha.”
Cha vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ, khuôn mặt thô kệch, hai bên tóc mai lấm tấm trắng, sư tử thêu trước quan bào* uy phong lẫm liệt.
(*)Quan bào: áo của quan viên
Mà phía sau ông, trưởng tử Ngu Hoán Thần mặc áo choàng bó tay màu xanh da trời, mắt sáng mày kiếm, khoanh tay nhìn muội muội cười: "Bị bệnh một lần, ngốc luôn rồi đấy à?”
Đây chính là hai trụ cột của Ngu gia, nơi trú ẩn an toàn của Ngu Linh Tê.
Tầm mắt Ngu Linh Tê dừng ở ngón trỏ của cha, chiếc nhẫn đầu thú tượng trưng cho sự vinh nhục của gia tộc lấp lánh rạng rỡ dưới ánh nến.
Kiếp trước nương giao chiếc nhẫn này cho nàng, dặn dò nàng nhất định phải sống thật tốt, nhưng nàng không làm được…Luvevaland chấm co
Kiếp này, nàng nhất định phải bù đắp tất cả những sai sót đó!
Ngu Linh Tê lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói: "Cha, huynh trưởng, hai người có thể không xuất chinh ra Bắc được không?”
Trong đôi mắt hổ của tướng quân hàm chứa tình cảm dịu dàng, dỗ dành: "Không được đâu, nữ nhi ngoan của ta.”
Ngu Hoán Thần dựa vào cửa sổ lau chùi bội kiếm, cao giọng nói: "Thánh thượng chọn tướng, là tin tưởng vào Ngu gia, làm sao có thể nói không đi liền không đi được?”
Ngu Linh Tê tiến về phía trước một bước, khó kìm nén sự vội vàng: "Nếu chuyến đi này có bẫy thì sao? Trong triều có không ít võ tướng, nhưng Hoàng Thượng hết lần này tới lần khác gọi cha và huynh trưởng, một trận chiến nho nhỏ, cần phải dùng đến hai viên Đại tướng cha con Ngu gia cùng đi sao?”
Ngu tướng quân lại nở nụ cười.
Ông giơ bàn tay thô ráp lên, sờ mái tóc của con gái mình: "Nữ nhi ngoan tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Đất nước thái bình thì nhân dân mới có thể yên lòng, cha là võ tướng, sao có thể là loại người sợ chết được?”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, trái tim Ngu Linh Tê chùng xuống, hốc mắt đỏ lên hơi ươn ướt.
Cha và huynh trưởng cả đời sát phạt, không tin quỷ thần, không sợ kẻ xấu. Luvevaland chấm co Cho dù có nói ra chuyện mình trùng sinh và đủ loại thoái thác khác, cha và huynh trưởng vẫn sẽ lựa chọn xuất chinh ra Bắc.
Bọn họ chính là người như vậy, trung can nghĩa đảm, coi mệnh lệnh của Hoàng Thượng lớn ngang trời.
Huống chi, kiếp trước Ngu Linh Tê còn chưa kịp điều ra kẻ phản bội bên cạnh cha là ai đã chết luôn rồi.
Nàng không đưa ra được lý do có thể làm cho cha và huynh trưởng tin tưởng.
Hít một hơi thật sau, Ngu Linh Tê bấm ngón tay, lúc ngẩng đầu nở nụ cười: "Nữ nhi đã biết rồi. Vậy, cha và huynh trưởng bảo trọng.”
Ngu tướng quân yêu thương nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, chăm sóc thân thể thật tốt, chờ cha chiến thắng trở về.”
Ngu Linh Tê nũng nịu nói "Được", hành lễ cáo lui.
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng khách, nụ cười trong mắt nàng tiêu tán, trở nên ưu sầu.
Vào ban đêm, đèn đuốc yếu dần.
Ngu Linh Tê khoác áo dựa vào giường, lâu rồi vẫn không ngủ được.
Cảnh tượng bi thảm lúc vào quan tài của kiếp trước giống như hiện lên ngay trước mắt, nàng không thể nào trơ mắt mặc kệ cha và huynh trưởng lĩnh chỉ xuất chinh.
Thân thể mình yếu ớt, không có thân thủ lợi hại như huynh trưởng và tỷ tỷ, không thể ra chiến trường hộ tống bảo vệ cha.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là ngăn cản cha và huynh trưởng sa vào bẫy của kẻ gian.
Nàng phải làm gì đây?
Có cách gì có thể làm cho cha cùng huynh trưởng thuận lý thành chương* từ chối ra Bắc chinh chiến, mà lại không bị Hoàng Thượng trách tội?
(*) Thuận lý thành chương: hợp lý
Ngu Linh Tê chỉ trách bản thân mình không giỏi mưu kế, nếu là Ninh Ân mà nói, nhất định sẽ có trăm ngàn thủ đoạn...
Phì phì! Sao nàng lại nhớ đến tên điên đó chứ?
Nàng vỗ vỗ hai má: Ngu Linh Tê à Ngu Linh Tê, ngươi đã quên kiếp trước có kết cục như thế nào rồi sao?
"Tiểu thư, đêm đã khuya, nhanh rửa mặt đi ngủ thôi.”
Hồ Đào đẩy cửa đi vào dâng lên đồ ăn khuya, còn thân mật chuẩn bị món bột ớt lá sen, mùi thơm xông vào mũi.
Nhìn thấy hương vị quen thuộc này, Ngu Linh Tê vô cùng cảm động.
Thân thể nàng yếu đuối, nhưng có một điều kỳ lạ: đam mê cay, cho dù ăn gì cũng đều thích bỏ thêm nhiều bột ớt.
Kiếp trước khi mới vào phủ Nhiếp chính vương, Ninh Ân sai nàng đi pha trà, nàng thả vào một ít bột ớt theo thói quen...
Hậu quả có thể tưởng tượng được, Ninh Ân cay đến nỗi khóe mắt phiếm hồng, cười thầm, ném cả trà lẫn nàng ra ngoài điện.
Từ đó về sau, trong vương phủ không còn thấy dấu vết của bột ớt nữa, mỗi ngày thức ăn cơm canh thanh đạm, ăn đến nỗi Ngu Linh Tê vô cùng uất ức.
Nhưng bây giờ, tên điên kia không quản được mình.
Ngu Linh Tê thu hồi suy nghĩ đang bay cao bay xa, thêm cả nửa đĩa bột ớt vào cháo gà, sau đó húp một hơi cạn sạch, chén sứ xanh đặt lên bàn ngừng một lát.
Cảm giác cay xè qua đi, sự ấm áp đã lâu không thấy ràn ngập cơ thể nàng.
Hô, sảng khoái!
Ngu Linh Tê cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn càng lúc càng rõ ràng, dứt khoát bỏ hết nửa đĩa bột ớt còn lại vào cháo.
Vừa định uống, đã thấy Hồ Đào đè lại, khuyên: "Tiểu thư uống ít cay thôi, lát nữa còn phải uống thuốc.”
Lúc này Ngu Linh Tê mới nhớ tới, năm mười lăm tuổi nàng chính là một bình thuốc, cả ngày ngoại trừ uống thuốc thì nơi đó cũng không đi được, chỉ đành hậm hực bỏ qua.
Ý tưởng chợt hiện ra trong đầu, Ngu Linh Tê đột nhiên thẳng người.
Thuốc...
Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ đến chứ? Còn có cách này.
Nhớ kiếp trước vừa mới vào vương phủ, Ninh Ân có một khoảng thời gian đặc biệt thích điều chế "thuốc độc".
Hắn ở trong Thiên điện chơi đùa với những xà trùng độc thảo đó, Ngu Linh Tê thì nơm nớp lo sợ ở bên cạnh dâng trà, phương thuốc độc hắn cũng không giấu nàng.
Trong đó có một phương thuốc độc tính rất kỳ quái, người sau khi uống xong sẽ có triệu chứng của bệnh phong hàn, cả người không chút sức lực, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt như rùa, không thể rời giường trong mấy ngày.
Nhưng mà, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng…
Ngu Linh Tê chắc chắn như thế, bởi vì Ninh Ân đã từng để cho nàng thử vị thuốc độc này.
Nàng còn nhớ rõ khi đó mình bị ép uống chén thuốc kia, cả người như bị rút hết sức ra khỏi cơ thể từng chút từng chút một, nàng chắc chắn mình sẽ không thể sống được nữa, mắt đỏ hoe đáng thương bò lên giường, nằm ngửa chờ chết.
Cũng không biết là phương thuốc chưa nghiên cứu thành công hay là sao, nàng mê man ngủ say bảy tám ngày, tỉnh lại liền thấy Ninh Ân bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn ung dung nhìn nàng, chống tay lên trán cười: "Đừng nhìn, vẫn còn sống.”
Ngu Linh Tê chẳng những không chết, ngược lại trong họa có phúc, ngủ mấy ngày liền thấy tinh thần sảng khoái, trong suốt một năm không tái phát bệnh cũ.
Nếu cha và huynh trưởng uống thuốc này, nhất định có thể man thiên quá hải (*), nhờ bệnh từ chức việc bắc chinh!
(*) Man thiên quá hải: lừa gạt, qua mắt. giấu giếm
Tựa như khai sáng được một chân trời mới, Ngu Linh Tê kích động không thôi.
Nàng vội vàng khoác áo bước xuống giường, phân phó thị tỳ nói: "Hồ Đào, chuẩn bị giấy mực! Nhanh lên!”
Ngu Linh Tê cảm thấy vui mừng khi mình có khả năng gặp qua đã nhớ, thời gian không đến một chén trà, nàng liền viết ra phương thuốc hơn hai mươi dược liệu.
Cha là người ngay thẳng, ngày thường khinh thường nhất trò bịp bợm, nếu ông biết vị thuốc này là để trốn tránh trách nhiệm dẹp loạn, nhất định không chịu uống.
Ngu Linh Tê không dám lên tiếng, chỉ chọn hai thị tỳ đáng tin cậy phi nước đại không ngừng ra ngoài mua thuốc.
Bận rộn suốt hai ngày, dược liệu cơ bản đã phối hợp đầy đủ, chỉ còn một vị "Cửu U Hương" không biết là vật quý giá gì, hạ nhân chạy khắp kinh thành cũng không hỏi được.
Bên trong khuê phòng, ánh mặt trời chậm rãi chuyển dịch đến bên giá, biến mất ở cạnh bậu cửa sổ.
Các vị chưởng quỹ đều nói chưa từng nhìn thấy Cửu U Hương, chẳng lẽ là mình nhớ lầm sao?
"Không thể nhớ nhầm được.”
Ngu Linh Tê tỉ mỉ kiểm tra lại phương thuốc, tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm chấm bột ớt, đưa vào trong miệng.
Cửu U Hương là thuốc dẫn, Ninh Ân liền viết nó ở hàng đầu trong tất cả các loại dược liệu, nàng có ấn tượng rất sâu sắc với nó.
Nếu kiếp trước Ninh Ân có thể lấy được vị thuốc này, vậy nàng nhất định cũng có thể lấy được.
Chỉ là, rốt cuộc phải đi đâu lấy đây?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe hạ nhân đến báo lại: "Tiểu thư, phủ Đường công Thanh Bình hương quân tới.”
Ngu Linh Tê sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới Thanh Bình hương quân là ai.
Còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy một thiếu nữ mặc hồng y bằng nhung đi vào trong viện, giòn giã gọi: "Tuế Tuế, nghe nói ngươi lại bị bệnh, đã khỏe hơn chưa?”
Nhìn thấy thân hình oai hùng hiên ngang này, ký ức từ một thuở xa xăm tranh nhau hiện lên trong đầu, trùng với thiếu nữ trước mắt.
Phủ Đường công chỉ có một tôn nữ duy nhất đó chính là Đường Bất Ly, rõ ràng là một thiếu nữ sáng ngời, lại có tên của một bé trai, là tri kỉ thời Ngu Linh Tê còn khuê các.
Đời trước sau khi Ngu gia sa sút, Ngu Linh Tê ở nhờ phủ di phu, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, Đường Bất Ly còn viết thư trấn an nàng.
Chỉ là sau này Đường lão phu nhân qua đời, Đường Bất Ly không cha không mẹ cũng trở thành thiếu nữ mồ côi, rất nhanh đã phải gả đi làm phụ nhân của người khác. Cho đến khi Ngu Linh Tê chết, cũng không thể gặp nàng ta thêm lần nào nữa. Luvevaland chấm co
"Cô đang suy nghĩ cái gì thế?"
Đường Bất Ly giống như đã quen, tùy tiện cầm lấy phương thuốc mà Ngu Linh Tê đặt trên bàn, nhìn một cái nói: "Cửu U Hương? Cô khoanh tròn vị thuốc này để làm gì?”
Có ký ức kiếp trước, Ngu Linh Tê tin tưởng nàng ta, nằm sấp trên bàn than thở: "Ta cần dùng thuốc này để cứu người gấp, nhưng các quầy thuốc lớn ở kinh thành đều nói không thấy tung tích của vị thuốc này, không có ở kinh thành, tìm lâu rồi cũng không tìm được.”
"Quý giá như vậy sao?”
Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Bất Ly đảo mắt, chống tay lên bàn nói: "Có lẽ nơi này có, chỉ là..."
Ánh mắt Ngu Linh Tê sáng lên: "Chỉ là cái gì?”
Đường Bất Ly vuốt cằm, đánh giá dáng người kiều diễm yểu điệu của Ngu Linh Tê từ trên xuống dưới, thần thần bí bí nói: "Chỉ là chỗ đó, không phải loại thiếu nữ yêu kiều như cô có thể đi.”
Ngu Linh Tê rất hứng thú: "Ở đâu?”
Đường Bất Ly hừ cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay, ghé sát bên tai Ngu Linh Tê nói: "Thành Dục Giới Tiên, có cầu tất ứng.”
Nghe được danh hiệu này, Ngu Linh Tê dừng một chút.
Dưới lòng đất kinh thành Lạc Dương, có xây dựng một tòa thành đèn đuốc thắp ngày đêm không tắt để tiêu tiền.
Đó là nơi ánh mặt trời chiếu không tới, mạng người rẻ mạt như con kiến hôi, tràn ngập thanh sắc ca múa mỹ lệ, chém giết quyết đấu đầy máu tanh, cùng với giao dịch chợ đen với người thần bí. Luvevaland chấm co
Cho dù là những năm Ngu Linh Tê được cưng chiều, người nhà cũng chưa bao giờ cho phép nàng tới gần thành Dục Giới Tiên.
Bởi vì người sống ở đây, đều không phải là người lương thiện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT