Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 21: Trừng phạt


1 tháng

trướctiếp

Chim ưng xám bị kinh động mà bay đi. Nó lướt qua mặt hồ chỉ để lại một cái bóng lạnh lẽo.

"Vệ Thất..." Ngu Linh Tê nghe thấy giọng nói của mình khẽ run lên, lúc này dự cảm không tốt đã lên đến cực điểm.

Ninh Ân nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh cứ như tiếng đạp nước trong hồ sau lưng hắn chỉ là của một con cá xui xẻo.

Bọt nước từ lớn chuyển thành nhỏ dần, rồi chẳng mấy chốc chỉ còn lại một chuỗi bọt khí và chút ít dư âm.

Nhìn thấy góc áo nổi lên trên mặt nước, hô hấp của Ngu Linh Tê nhất thời cứng lại: Tiết Sầm không biết bơi!

Không kịp gặng hỏi Ninh Ân xem đã xảy ra chuyện gì, nàng dùng chân đá giày và tất rồi nhanh chóng nhảy xuống hồ.

Một tiếng "ùm" vang lên, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Ninh Ân quay đầu nhìn thiếu nữ đang liều mạng bơi về phía Tiết Sầm trong hồ, đôi mắt bình tĩnh của hắn hiện lên từng gợn sóng, rồi tất cả đều vụn vỡ.

Đối với Ninh Ân mà nói, Tiết Sầm chẳng khác nào là hòn đá ngáng đường, chuyên nhân lúc người ta gặp khó khăn mà trục lợi nhưng lại rêu rao bản thân là chính nghĩa, trong xương cốt hắn toát ra sự ích kỷ giả dối mà chỉ người nhà họ Tiết mới có.

Chỉ cần hắn chết, hai mối nguy là nhà họ Tiết và Đông Cung đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng và thuận lợi. Thực sự là chẳng có cuộc mua bán nào có lời hơn cuộc mua bán này. Vậy nên Ninh Ân chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Ngu Linh Tê lại muốn nhảy theo xuống đó...

Tiết Sầm đã mất ý thức, thân thể trong nước lại bị quần áo gò bó vậy nên thiếu nữ với thân hình mảnh mai đã nhanh chóng kiệt sức, bị thân hình nặng nề của Tiết Sâm kéo chìm xuống dưới.

Xe ngựa của Ngu phủ đỗ ở ngoài tường, những thị vệ cầm kiếm yên lặng đứng đó, không hay biết gì về tình hình ở hồ sen bên trong bức tường.

Ngu Linh Tê lần theo cổ tay Tiết Sầm rồi bắt được vạt áo hắn, sau đó nàng kéo hắn liều mạng bơi lên trên.

Nhưng cơ thể nam tử trẻ tuổi thật sự quá nặng nề, cứ trồi lên chìm xuống mấy lần như vậy, nàng lại bắt đầu hối hận vì đã lệnh chúng thị vệ đứng xa xa bên ngoài bức tường để có thể nói chuyện riêng với Tiết Sầm.

Ngu Linh Tê muốn mở miệng gọi, nhưng lại bị nước lạnh tràn vào miệng chặn họng.

Nàng dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để đẩy Tiết Sầm lên bãi đá ngầm bên bờ. Ngay khoảnh khắc nàng chìm vào trong nước, xuyên qua giấc ngủ chập chờn, Ngu Linh Tê nhìn thấy đôi mắt bị gợn sóng làm cho vặn vẹo, vừa đen tối lại lạnh như băng của Ninh Ân.

Tiêu rồi.

Khó khăn lắm mới sống lại được một lần, cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi chết vẫn là khuôn mặt đáng ghét của Ninh Ân…

Không được, nàng không thể chết ở đây.

Ngu Linh Tê cố gắng cử động chân tay của mình. Khi ý thức gần như đã mơ hồ, nàng lại nghe thấy một tiếng "ùm" bên tai.

Ánh trăng lạnh lẽo trên mặt nước vỡ vụn thành những đốm bạc. Bóng dáng của thanh niên quen thuộc xông vào trong nước, mạnh mẽ bơi về phía nàng mang theo hàng loạt bọt khí.

Cánh tay đang vô thức vùng vẫy hướng lên trên mặt nước của Ngu Linh Tê bị nắm chặt. Nàng không nhìn thấy hắn dùng sức thế nào, chỉ cảm thấy có một lực kéo rất mạnh lôi mình đi.

Hai cánh tay tráng kiện nâng eo Ngu Linh Tê lên, khiến đầu nàng nổi lên mặt nước một cách thuận lợi.

"Tiểu thư."

Nàng nghe thấy tiếng thở gấp gáp dồn dập của Ninh Ân vang lên bên tai. Hắn véo cằm nàng, ra sức gọi nàng tỉnh lại.

Ngay sau đó, không khí đua nhau tràn vào mũi khiến nàng ho khan cực kỳ dữ dội.

"Người… Người đâu!"

Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng nhớ tới những thị vệ đang đợi ở đằng xa. Nàng dùng hết sức khàn giọng hô lên: "Thanh Tiêu!"

Bên cạnh xe ngựa, Thanh Tiêu là người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn. Hắn nhanh chóng sải bước qua cửa nguyệt (1) xem thử, vừa thấy cảnh tượng bên trong sắc mặt đã thay đổi ngay lập tức.

"Người đâu, mau cứu tiểu thư!"

Thanh Tiêu ném thanh kiếm đi, nhảy xuống hồ hỗ trợ đỡ Ngu Linh Tê lên.

Hai tên thị vệ khác cũng đuổi đến kịp lúc, hợp lực cùng nhau kéo Tiết Sầm đang hôn mê lên ​​bờ.

Tình cảnh bên bờ hồ vô cùng hỗn loạn.

Ngu Linh Tê được mấy người vây quanh cứu lên bờ. Bọn thị vệ xúm lại vỗ lưng giúp nàng thông khí, nhưng nàng lại nhìn về phía Tiết Sầm đang nằm im nhắm mắt, cả người ướt nhẹp bên cạnh, cất giọng nói kèm theo tiếng ho ngắt quãng: "Mặc kệ ta, đi... đi cứu Tiết nhị lang!"

Vì vậy, người ấn ngực Tiết Sầm thì ấn ngực, người đi gọi đại phu thì gọi đại phu. Tình cảnh lại rối ren thêm lần nữa.

Không ai chú ý tới Ninh Ân vẫn đang ngâm mình trong nước.

Ánh sáng lấp lánh vỡ vụn trong mắt hắn. Hắn thầm nghĩ với khuôn mặt không cảm xúc: Dưới tình huống hiện tại, chỉ còn cách giết tất cả người ở đây là an toàn nhất.

Tuy nhiên, sau khi di chuyển lưỡi kiếm qua các ngón tay vài vòng, cuối cùng hắn vẫn thu nó vào trong ống tay áo rồi lên bờ với thân thể ướt đẫm nước.

Thời tiết cuối xuân, cảm giác ngâm mình trong nước lạnh thật sự không dễ chịu. Đặc biệt là khi có cơn gió thổi qua, lạnh càng thêm lạnh.

Ngu Linh Tê run rẩy không ngừng, nửa là vì lạnh nửa là vì sợ.

Kiếp trước nàng không thể cứu Tiết Sầm nên kiếp này không thể liên lụy hắn.

Đang suy nghĩ, bả vai đột nhiên ấm áp, một tấm áo choàng màu xanh đậm, khô ráo lại to rộng đã được khoác lên vai nàng.

Ngu Linh Tê kinh ngạc nhìn lại, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trẻ tuổi của Ninh Ân.

Đuôi tóc hắn ướt nhẹp nhỏ nước, đôi môi tái nhợt, ánh mắt u ám khó phân biệt cảm xúc trong đó. Ninh Ân nhìn nàng nói: "Tiểu thư, đừng để bị lạnh."

Ngu Linh Tê suy sụp ngồi xuống đất. Nàng thở hổn hển, tựa như thông qua khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn này nhìn thấy hình bóng của kiếp trước.

Nàng đột nhiên mím chặt môi, sau khi sững sờ một lát, sự phẫn nộ vô tận lập tức tràn ra ngoài.

Bàn tay nàng dùng sức xé toạc chiếc áo choàng mà Ninh Ân khoác lên người mình rồi ném xuống đất.

Ngu Linh Tê không muốn khoác quần áo của Ninh Ân, cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Đúng lúc này, Tiết Sầm đang hôn mê ở bên cạnh đột nhiên ho ra một ngụm nước. Thị vệ mừng rỡ nói: "Tiểu thư, Tiết nhị lang tỉnh rồi!"

Ngu Linh Tê thở phào nhẹ nhõm. Nàng mặc kệ Ninh Ân, vội vàng đứng dậy bổ nhào đến bên người Tiết Sầm. Nàng mang đôi mắt đỏ bừng ướt át chứa đầy áy náy, hỏi: "Sầm ca ca, huynh không sao chứ?"

Ninh Ân cụp mắt, nhìn hai bàn tay trống rỗng, cả người như rơi vào bóng tối sâu thẳm.

Khó khăn lắm Tiết Sâm mới trở về từ quỷ môn quan. Hắn vẫn còn rất yếu, không nói không ra hơi, chỉ run rẩy giơ bàn tay phải đang nắm chặt lên như muốn nói gì đó.

Mở bàn tay đó ra, họ lập tức nhìn thấy bên trong có một mảnh vải đen nhỏ bị xé rách.

Lúc Tiết Sầm rơi xuống hồ, mảnh vải này đã được hắn xé ra từ trên người của kẻ mặc đồ đen đeo mặt nạ kia.

"Loại vải này…"

Thanh Tiêu là người có kiến thức rộng rãi. Hắn cầm mảnh vải lên sờ thử một cái rồi cau mày nói: "Chất liệu cực kỳ cao cấp lại chịu được sự mài mòn, trông không giống loại mà người thường hay dùng."

Điều này đã chứng thực phỏng đoán của Ngu Linh Tê về việc Tiết Sầm rơi xuống hồ hoàn toàn không phải là tai nạn ngoài ý muốn.

Ngay sau đó, Tiết Sầm được đưa về Tiết phủ. Ngu Linh Tê cố ý cử Thanh Tiêu đến đó trước để giải thích tình hình.

Nàng ngồi thất thần trên mặt đất một lúc, sau đó nhờ vào tiếng gọi cẩn thận của một thị vệ mới hoàn hồn. Nàng ngẩn ngơ đứng dậy, lê thân thể nặng nề do dính nước bước từng bước đi về phía xe ngựa, để lại phía sau một hàng dấu chân ướt sũng.

Cằm Ninh Ân nhỏ nước, từ đầu tới cuối đều im lặng đi theo nàng cực kỳ giống như cái đêm tuyết bay tán loạn vào mấy tháng trước.

Thật không may, nàng sẽ không bị lừa hai lần bởi một thủ đoạn đâu.

Ngu Linh Tê dừng lại, giọng nói vốn nhẹ nhàng đã nhuốm chút lạnh lẽo của hồ nước. Nàng ra hiệu với người hầu: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Người hầu lui ra bên ngoài, Ngu Linh Tê đảo mắt quanh một vòng rồi cầm lấy chiếc roi ngựa mà phu xe để quên trên xe.

Siết chặt chiếc roi trong tay, nàng quay người ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Ninh Ân.

Một lúc lâu sau, Ngu Linh Tê hỏi: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Lá thư biến mất, Tiết Sầm rơi xuống hồ, còn có sự xuất hiện "trùng hợp" của Ninh Ân ở đây...

Những chi tiết nàng từng bỏ qua cuối cùng cũng được kết nối thành một sợi dây, thêu dệt thành sự thật đáng sợ. Mọi thứ đều đang thoát khỏi sự khống chế, điên cuồng lao về hướng Ngu Linh Tê lo lắng nhất.

Những chiếc đèn lồng treo trên xe ngựa khẽ đung đưa khiến cái bóng của hai người họ cũng theo đó mà lay động nhảy múa. Khung cảnh lộ ra một sự bất an quỷ dị.

Dáng vẻ của Ninh Ân vẫn yên tĩnh và khôn khéo như cũ, như thể chuyện hỗn loạn đêm nay không liên quan gì đến hắn. Chỉ khi nhìn vào dáng vẻ co rúm vì lạnh của Ngu Linh Tê, trong mắt hắn mới hiện lên vài tia gợn sóng nhẹ tênh.

"Tiểu thư đang run." Hắn nhẹ giọng nói.

Ngu Linh Tê hỏi: "Ngươi bắt đầu lên kế hoạch này từ khi nào?"

"Ban đêm gió lạnh, mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm." Ninh Ân nói.

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, lại hỏi: "Vệ Thất, ngươi định giả bộ tới khi nào nữa?"

Ninh Ân mím chặt môi.

Hắn cúi đầu thấp xuống, qua một hồi lâu cũng không nói gì.

Ngay khi Ngu Linh Tê nghĩ rằng Ninh Ân đang ăn năn hối lỗi, thiếu niên bỗng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lạnh lùng mà nàng vô cùng quen thuộc.

Cởi bỏ lớp ngụy trang khiến người ta mệt mỏi, giọng điệu của hắn cũng trở nên thoải mái hơn. Hắn nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư đã không thể thành hôn với hắn, vậy tên ngáng đường như hắn biến mất khỏi thế gian không tốt ư?"

Trái tim Ngu Linh Tê run lên.

Nàng nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy khi nãy ở cửa nguyệt. Khi đó, Ninh Ân đứng bên hồ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiết Sầm vùng vẫy trong nước, trên mặt lại mang theo nụ cười vui vẻ lại lạnh lùng.

Đây mới thật sự là Ninh Ân mà Ngu Linh Tê quen biết.

"Vì vậy, ngươi ra tay giết huynh ấy, đẩy một người không biết bơi vào trong hồ nước sao?" Ngu Linh Tê cố nhịn cơn đau nơi lồng ngực, hỏi hắn.

"Ta không đẩy hắn."

"Ngươi còn nói dối được nữa à!"

"Không phải ta giết hắn, hắn không đáng để ta ra tay."

Ninh Ân tự giễu, nếu hắn tự làm điều đó, Tiết Sâm đã trở thành một xác chết từ lâu rồi.

Ngu Linh Tê cất giọng run rẩy: "Nhưng ngươi muốn huynh ấy chết."

"Đúng thế." Ninh Ân thẳng thắn thừa nhận.

"Tại sao?"

"Tiết gia không thể bảo vệ nàng."

"Chỉ vì chuyện này thôi ư?" Ngu Linh Tê thật sự không thể tin được.

"Nếu tiểu thư gả cho hắn ta, nàng sẽ không giữ ta lại bên cạnh."

Ninh Ân chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói: "Nhưng tiểu thư đã đồng ý sẽ không bao giờ bỏ rơi ta."

Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng biết, câu "Vệ Thất đã hiểu" trong cơn mưa phùn buổi trưa hôm ấy của hắn là có ý gì.

Ninh Ân hiểu, chỉ cần có thể khiến nhà họ Ngu giữ hắn lại thì giết bao nhiêu người cũng không hề gì…

Dù là bản thân hắn không tự mình làm điều đó.

Cái tên điên này! Vẫn không thể nói lý giống hệt kiếp trước!

Khi nhặt hắn về, không phải nàng chưa từng thăm dò hay hoài nghi.

Nhưng Ngu Linh Tê nghĩ, mặc kệ Ninh Ân giả vờ tốt bụng hay dùng lời nói ngọt ngào dụ dỗ nàng thì cuối cùng tương lai nhà họ Ngu cũng phải dựa vào sự che chở của hắn, một vài lời nói dối cũng chẳng nhằm nhò gì.

Nhưng nàng không ngờ trái tim hắn đen từ trong ra ngoài, thế mà lại ra tay tàn nhẫn tổn thương người xung quanh nàng.

"Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính hắn vừa dối trá lại ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình."

Dù sao cũng đã bị nàng nhìn thấu, Ninh Ân không ngại nói thêm mấy câu thật lòng: "Không đủ thực lực lại muốn tranh giành với Thái tử; bản thân không biết bơi còn dám hẹn ra bờ hồ. Người như vậy, cái chết chính là giá trị lớn nhất của hắn."

Hốc mắt Ngu Linh Tê đỏ bừng, là tức giận, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn.

Sau khi cơn giận qua đi, nàng ngược lại bình tĩnh hơn, cười khẽ một tiếng hỏi: "Ngươi có bản lĩnh như thế, người tiếp theo ngươi muốn giết…"

Ngu Linh Tê mím môi nói: "Có phải sẽ là ta không?"

Ninh Ân khẽ nghiêng đầu. Hắn thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này một lần, cuối cùng đi đến kết luận: "Ta sẽ không làm tổn thương tiểu thư. Ta đã từng nói, tiểu thư chính là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này. Ta bằng lòng làm bất cứ điều gì cho tiểu thư."

Bây giờ Ngu Linh Tê đã không thể phân biệt được câu nói của hắn có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.

"Vì vậy, lúc trước ngươi liều chết đuổi theo xe ngựa là vì đã nhận ra thân phận của ta, cảm thấy phủ tướng quân có lợi với ngươi, cho nên ngươi mới đánh cược mạng sống của mình để chiếm sự thương cảm của ta, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vào chuyến đi săn mùa xuân, ngươi là một trong những người giúp ta trông coi ngựa, với năng lực và tính cảnh giác của ngươi, không có khả năng không phát hiện cỏ khô có vấn đề. Con ngựa của ta phát điên chạy lung tung, ngươi là người duy nhất đuổi kịp... Việc này cũng do ngươi làm đúng chứ?"

"Không phải."

"Nhưng ngươi biết." Ngu Linh Tê suy đoán.

Có lẽ, hắn chỉ góp thêm chút gió vào cái âm mưu có sẵn này.

"Đúng thế." Vẫn là giọng nói bình thản như cũ.

Trên mặt Ninh Ân không có một tia hối hận nào, giống như hắn đã coi chuyện mình làm là điều tự nhiên như ăn ngủ, chẳng có gì to tát.

"Ngươi đã bao giờ ăn năn hay hổ thẹn chưa?"

"Chưa bao giờ."

"Ngươi!" Ngu Linh Tê tức giận, giơ cao cái roi trong tay lên.

Ninh Ân đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khóe môi nở nụ cười nhẹ lại chứa ý mỉa mai.

Cây roi kia có gì đáng sợ? Trước kia lúc còn trong cung, không phải người phụ nữ điên rồ đó cũng thường xuyên đánh hắn như vậy à?

Đau hơn nữa hắn cũng chịu được, hắn đã quen với điều đó từ lâu rồi.

Sau trận roi trừng phạt của nàng, trò chơi nhàm chán này cũng coi như kết thúc.

Tuy nhiên, cây roi được đưa lên cao giữa không trung kia hồi lâu sau vẫn chưa thấy hạ xuống.

Hốc mắt Ngu Linh Tê ửng đỏ. Nàng nhìn Ninh Ân bằng ánh mắt phức tạp.

Nàng nhớ buổi trưa hôm nay, chính miệng mình đã nói "Nếu ta đã nhặt ngươi về vậy ngươi chính là trách nhiệm của ta"; Nàng nhớ đến chất lỏng ngọt ngào tanh tưởi nhưng lại ấm áp chảy vào cổ họng trên vách núi...

Kiếp trước và kiếp này, nàng nhớ tới rất nhiều thứ khiến cho bàn tay cầm roi khẽ run lên, giống như bị ngàn cân đè nặng.

Trong một khoảng thời gian thật lâu, mọi thứ yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi.

Nhưng giây tiếp theo, Ngu Linh Tê đã nhắm mắt lại, cây roi ngựa kia lướt qua mặt Ninh Ân, mạnh mẽ đánh xuống lòng bàn tay của chính nàng.

Cây roi được dùng toàn lực đánh xuống mang theo tiếng gió vùn vụt. "Chát" một tiếng, lòng bàn tay mềm mại của nàng lập tức đỏ bừng sưng tấy.

Ninh Ân thu nụ cười trên mặt lại, ngón tay đang chơi với cây kiếm ngắn sau lưng cũng hơi ngừng.

"Một roi này là phạt ta nhìn lầm người, dẫn sói vào nhà."

Đôi mắt Ngu Linh Tê vừa ướt vừa đỏ. Nàng đau tới nỗi hơi thở cũng run run, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.

Chát!

Lại một roi nữa đánh xuống. Lúc này lòng bàn tay nàng đã có hai vết roi dài sưng tấy đan xen nhau rất đáng sợ, da cũng đã rách ra.

Rõ ràng là roi đánh vào lòng bàn tay nàng, nhưng Ninh Ân đột nhiên nhận thấy trái tim lạnh lẽo chết lặng của mình bỗng nẩy lên một nhịp.

Dòng lệ đảo quanh hốc mắt, Ngu Linh Tê chịu đựng cơn đau đến phát khóc, cất giọng run rẩy nói: "Còn roi này là phạt ta đã mềm lòng nương tay, nhẹ dạ cả tin, suýt nữa thì gây ra họa lớn."

Roi thứ ba đánh xuống, Ninh Ân sầm mặt. Hắn giơ tay nắm lấy chiếc roi đang hạ xuống, đuôi roi uốn éo như rắn và một vệt roi đỏ rực đã xuất hiện trên chiếc cằm lạnh lẽo của Ninh Ân.

Nhưng Ninh Ân chẳng thèm chớp mắt cái nào.

Hắn nhìn chằm chằm Ngu Linh Tê, giọng nói gần như khản đặc: "Đủ rồi."

(1) Cửa nguyệt là một loại cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa. Nó là loại cửa trên một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói. Loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp