Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 20: Bại lộ


1 tháng

trướctiếp

Phủ Hữu tướng, thư phòng.

Suốt một đêm, Tiết Sầm vén vạt áo quỳ gối trên nền gạch vừa lạnh vừa cứng, ngồi đối diện là Tiết Hữu tướng với hai bên tóc mai đã trắng như tuyết nhưng chưa mất sự uy nghi, vẫn là câu nói ấy: “Tổ phụ, tôn nhi muốn cưới Ngu nhị cô nương làm vợ.”

Đôi bàn tay của Tiết Hữu tướng đặt chồng lên nhau, chống trên chiếc quải trượng trơn bóng bằng gỗ tử đàn, chòm râu khẽ nhúc nhích, nhưng rồi cũng không nói lời nào.

Tiết phụ đứng hầu ở cạnh đó trầm giọng hỏi: “Ngươi nói rõ đi, muốn cưới vị cô nương nào của Ngu gia?”

“Ngu nhị cô nương, nhị muội muội.” Tiết Sầm nói rõ.

Tiết phụ không kìm được mà tức giận.

Rõ ràng người hai nhà đã ngầm đồng ý hôn sự của hắn và Ngu Tân Di, hắn lại cố tình muốn đoạt nữ nhân với Thái tử, cưới Ngu nhị cô nương gì đó!

“Nghịch tử!” Tiết phụ giơ tay lên thật cao định đánh nhi tử.

“Khoan đã.” Tiết Hữu tướng lên tiếng, chỉ hai chữ đã khiến bàn tay đang giơ lên kia dừng ở giữa không trung.

Quai hàm của Tiết phụ phồng lên, cuối cùng vẫn thả tay lui về bên cạnh Tiết Hữu tướng, khom người nói: “Vâng, phụ thân.”

Lão già da nhăn tóc bạc chống quải trượng đứng dậy, tuổi hơn sáu mươi, nhưng thân hình vẫn cao ngất như trước, lộ ra khí chất uy nghiêm do ngụp lặn trong chốn quan trường nhiều năm.

Ông ta nhìn tôn nhi mà mình đắc ý nhất, rất lâu sau đó mới từ từ thở ra một hơi hỗn loạn: “Ngươi muốn cưới nhị cô nương của Ngu gia, chuyện này cũng không phải không thể.”

“Tổ phụ.” Tiết Sầm lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt ửng đỏ xẹt qua một tia vui mừng.

“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, làm thần tử thì không thể mất sự trung thành.”

Đôi mắt có tinh thần lại trầm lắng kia của Tiết hữu tướng nhìn Tiết Sầm đầy trĩu nặng, dùng giọng khàn khàn của riêng người cao tuổi nói: “Nếu cưới nàng, ngươi sẽ nợ Thái tử điện hạ một phần ân tình.”

Trong lời của tổ phụ có ẩn ý, Tiết Sầm hỏi: “Ý của người là...”

“Ngu tướng quân là võ tướng đứng đầu, tay cầm trọng binh, nhưng vẫn chưa quy thuận dưới trướng của Đông cung.”

Dừng một chút, Tiết hữu tướng xoay người, nhìn mấy chữ “trung nhân phương chính” được ngự ban trên xà nhà thư phòng: “Những năm gần đây, trong triều vẫn luôn có tiếng gió phế trưởng lập ấu. Sau khi kết thân với Ngu gia, ngươi lại càng cần phải dốc hết sức đoàn kết hai nhà, phụ tá Thái tử.”

Nghe vậy, Tiết Sầm ngẩn ngơ.

Hắn thông minh như thế, sao lại không nghe ra ý của tổ phụ là để hắn lợi dụng việc kết thân với Ngu Linh Tê, lôi kéo Ngu gia đứng ở phe Thái tử chứ.

Mọi người vẫn luôn cho rằng tổ phụ là văn thần đứng đầu, xưa nay nghiêm nghị không màng danh lợi, cũng không tham dự sự phân tranh giữa các đảng phái, xem ra sự thật cũng không phải như vậy.

Đây là một cuộc hôn nhân đã sớm tính toán xong lợi ích.

Cho dù Tiết gia hay Thái tử, ai cưới nữ nhi của Ngu gia thì đều là vì thu thế lực của phủ Tướng quân vào trong tay Thái tử.

“Tổ phụ… Là đảng phái của Thái tử?” Tiết Sầm gian nan mà hỏi..

“Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải.”

Tiết hữu tướng nói: “Nghiêm túc mà nói, lão phu thuộc về đảng chính phái coi giữ thiên hạ, phái của tôn sùng lễ giáo đạo đức và chính nghĩa. Thái tử là trưởng tử ruột thịt của Hoàng thượng, thiên tử tương lai, theo lý thì trung quân nên ủng hộ.”

“Nhưng...” Nhớ lại cái từ chối khéo của Ngu Linh Tê lúc chia tay hôm qua, Tiết Sầm nắm chặt ngón tay.

Tiết hữu tướng nhìn đứa cháu được ký thác kỳ vọng này, nói với ý sâu xa: “Ngươi ngẫm lại cho kỹ, nếu có thể làm được thì lão phu sẽ đồng ý hôn sự của ngươi và nhị cô nương.”

Một khắc sau.

Thời tiết thay đổi, gió âm u kèm theo một chút lạnh lẽo kéo đến.

Tiết Sầm đẩy người hầu muốn đỡ mình dậy ra, chịu đựng sự đau đớn ở đầu gối mà tập tễnh về phòng với tâm sự nặng nề.

Nhị muội muội hiếu thảo lương thiện như vậy, nếu biết hôn sự của mình sẽ liên lụy đến cha huynh, cuốn bọn họ vào một phe cánh mà Ngu gia vốn không tán thành thì nhất định sẽ càng không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Hắn cũng không muốn thừa dịp người khác gặp nguy mà áp chế để rồi đạt được mục đích của mình, không muốn giấu nàng, nhưng lại không có cách nào khác.

Đã không còn thời gian cho hắn do dự, hắn không thể chắp tay nhường cô nương mà lòng mình ngưỡng mộ, nhìn nàng gả vào Đông cung.

Tiết Sầm hứa sẽ chỉ đê hèn như vậy một lần thôi, ít nhất...

Chí ít thì nhị muội muội và hắn cũng là hai bên đều có tình cảm với nhau, chỉ cần có thể cưới nàng, chỉ cần có thể giải quyết nguy cơ trước mắt thì phần còn lại đều có thể từ từ thương lượng.

Cả đời dài như vậy, rồi sẽ nghĩ ra cách song toàn thôi.

Nghĩ vậy, suy nghĩ của Tiết Sầm kiên định hơn một chút, nhấc bút tra mực, vội vàng viết một phong thư, hẹn Ngu Linh Tê gặp nhau vào giờ Dậu chỗ hồ ngó sen Thấm Tâm đình ở Thành Bắc.

Gấp thư xong, hắn gọi người hầu vào: “Giao phong thư này đến tay Ngu nhị tiểu thư phủ Tướng quân, mau đi đi!”

...

Sắc trời âm u, gió cuốn rơi tàn hoa trên nhánh cây.

Ninh Ân mơ một giấc mơ.

Lần đầu tiên, hắn không mơ thấy giết chóc và máu tươi, mà là một vùng mờ mịt hơi nước, những gợn sóng lay động làm vỡ ánh sáng ấm áp trong hồ. Luvevaland chấm co

Trong tay hắn ôm một nữ nhân thanh tú có mái tóc đen như yêu, hắn đè nàng ở cạnh thành hồ nước nóng mà hôn môi.

Ánh sáng trong đôi mắt hạnh lấp lánh, hắn cắn đến mức tàn nhẫn, miệng nàng phát ra chút tiếng lẩm bẩm đáng thương.

Cánh tay mềm mại trơn nhẵn như ngọc thạch quấn lên cổ hắn, ướt đẫm, nàng khẽ kêu: “Vương gia...”

Cắn một cái trừng phạt, liếm đi giọt máu đỏ tươi kia, trong hồ truyền ra giọng nói lạnh lẽo mà nguy hiểm của hắn: “Ở đây, nên gọi ta là gì?”

“Vệ... Vệ Thất.”

Tiếng nước chảy ào ào, hơi nước trong hồ như sóng lăn tăn lay động, lộ ra một gương mặt quen thuộc, dịu dàng như hoa như ngọc.

Ninh Ân tỉnh lại từ trong mộng ngắn, từ từ mở mắt ra.

Trong mật đạo dưới thiền phòng của chùa Kim Vân, trong bóng tối đen như mực nhảy ra hai ánh nến quỷ quái.

Hắn gập ngón tay chống huyệt Thái Dương, không rõ vì sao mình lại mơ thấy Ngu Linh Tê, còn dùng cách như vậy ép nàng gọi tên giả buồn cười kia của mình.

Xòe bàn tay ra, đưa đầu ngón tay đặt lên chóp mũi rồi khẽ ngửi, dường như mùi hương của nữ nhân mềm mại trêu chọc người khác ở trong mộng kia còn sót lại trên đầu ngón tay hắn, kèm theo đó là cảm xúc da thịt ấm áp mềm mại lại trơn nhẵn ấy...

Trong phút chốc, thế mà Ninh Ân lại cảm thấy có lẽ chuyện nam nữ giao hợp cũng không phải chuyện dơ bẩn khó có thể chịu đựng được gì.

Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc, ý nghĩ này như sóng lăn tăn trôi đi, thay vào đó là sự rối loạn lưỡng cực càng lạnh lẽo thâm trầm hơn.

Sự rối loạn lưỡng cực này bắt đầu từ hôm qua, lúc nghe nói Ngu Linh Tê và Tiết Sầm đính hôn, nó cứ cuồn cuộn trong trái tim. Hình ảnh bọn họ tương thân tương ái dưới ánh mặt trời đầy hài hòa, đâm vào hắn khiến hắn đau đầu cả một đêm.

“Điện hạ tha mạng!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết của nữ nhân kéo suy nghĩ của hắn về.

Ninh Ân nâng mắt, nhìn nữ nhân nhếch nhác đang bò lổm ngổm dưới mặt đất âm u ẩm ướt kia.

Từ cung thường được cắt may khéo léo của nàng ta là có thể lờ mờ phân biệt được, có lẽ nàng ta là đại cung nữ có chức vụ khá cao trong Hoàng Thành.

Trên người nàng ta không có một vết thương nào, nhưng ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, trên khuôn mặt trắng bệch toàn là mồ hôi lạnh, như được vớt ở trong nước ra vậy.

Tay trái của Chiết Kích quấn vải thưa, yên lặng đứng im coi như không thấy.

Bên cạnh còn bốn năm tên cấp dưới đang nơm nớp lo sợ đứng đó.

Đại cung nữ liều mạng dập đầu, dường như làm vậy thì bản thân có thể sống lâu hơn một chút, nàng ta van xin: “Nể việc nô tỳ từng hầu hạ Lệ phi nương nương và điện hạ nhiều năm như vậy mà tha cho nô tỳ đi!”

Ninh Ân chờ nữ nhân phản bội này dập đầu đủ rồi mới nở một nụ cười châm biếm, hỏi bằng giọng cực kỳ nhẹ nhàng: “Lúc trước Cần Nương bán đứng hành tung của ta cho hoàng huynh, lúc đưa ta vào chỗ chết thì Cần Nương có từng nghĩ đến tình cảm nhiều năm kia không?”

“Nô tỳ không dám, thật sự không dám!”

Cung nữ tên Cần Nương kia vốn không ngờ được, vậy mà Ninh Ân lại có thể sống sót từ trong tay Ninh Trường Thụy, đã thế còn giết ngược lại cả nhà người kia, nàng ta không nhịn được mà ngập ngừng nói: “Chỉ cần điện hạ có thể tha cho nô tỳ một mạng, bảo nô tỳ làm gì cũng được...”

“Làm gì cũng được?” Ninh Ân hừ nhẹ, làm như đang áng chừng sức nặng của những lời này.

Cần Nương nhanh chóng bắt lấy cơ hội sống này, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Xin điện hạ cho nô tỳ một cơ hội lập công chuộc tội.”

Ninh Ân ngắm nhìn dao găm trên tay, hơi híp mắt, làm như đang tính toán gì đó.

“Được thôi.” Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng đồng ý.

Chỉ hất hất cằm, cung nữ đã lập tức nịnh nọt, quỳ gối lết đến bên chân hắn.

Ninh Ân nở một nụ cười lạnh nhạt, liếc nhìn nữ nhân dưới chân: “Ta muốn ngươi yêu ta.”

Giống như Ngu Linh Tê với Tiết Sầm vậy.

Lời vừa nói ra, cấp dưới trong phòng đều kinh ngạc ngẩng mặt, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của chủ tử.

Cần Nương lại càng sợ hãi lo lắng hơn, Thất hoàng tử có ý gì?

Từ khi sinh ra, Ninh Ân đã phải chịu sự lạnh nhạt của cha ruột, chèn ép của huynh đệ, ngay cả mẹ đẻ của hắn là Lệ phi cũng rất ghét hắn.

Hắn cố chấp, hung ác, giỏi ngụy trang, cuộc sống ngắn ngủi đầy tối tăm vặn vẹo, không có ai yêu hắn.

Với hắn, Cần Nương chỉ có sợ hãi, thật sự không biết phải yêu hắn thế nào. Luvevaland chấm co. Nhưng nàng ta muốn sống nên chỉ có thể căng da đầu duỗi tay, đầu ngón tay run rẩy đưa dần từ đôi ủng da mới tinh kia lên trên, nắm lấy vạt áo của hắn.

Cầu hoan... Có lẽ là yêu nhỉ?

Nữ nhân trong cung đều làm như vậy.

Đôi tay tái nhợt như sâu kia vừa chạm vào chiếc ủng da thì ánh mắt của Ninh Ân đã lập tức lạnh đi.

“Không phải như thế.” Hắn lạnh lùng nói.

Tay của Ngu Linh Tê rất ấm, dù là sợ hãi ra sao thì đôi mắt của nàng cũng vẫn sạch sẽ trong suốt, lúc nhìn vào trong mắt sẽ thấy có ánh sáng dập dờn sóng sánh.

Hoàn toàn không giống nữ nhân trước mắt, giả tạo tầm thường, ánh mắt vô tri vô thức không có một chút màu sắc.

Chỉ có Ngu Linh Tê có thể, chỉ có nàng mới có đôi mắt sáng trong veo và đẹp như thế.

Cuối cùng Ninh Ân cũng nghĩ rõ chuyện này.

“A!”

Cần Nương vừa mới chạm vào góc áo đã bị ném xuống đất, nàng ta dùng vẻ mặt không thể tin được mà nhìn người đột nhiên thay đổi sắc mặt ở trước mắt.

“Ngươi quá bẩn.” Môi mỏng nhạt màu của hắn phun ra từng chữ lạnh như băng.

“Điện hạ, ta có thể.”

Con ngươi của Cần Nương rung rung, nàng ta run rẩy mà nói: “Xin điện hạ cho nô tỳ một cơ hội nữa...”

“Suỵt.” Ninh Ân giơ ngón tay thon dài lên, ý bảo nữ nhân chớ có lên tiếng.

“Ngươi nên thấy vui, vì ta không giết nữ nhân.” Hắn nói.

Cần Nương sửng sốt, sau đó trong mắt phát ra tia hy vọng sáng rọi.

Lúc nàng ta cho rằng mình tránh được một kiếp thì Ninh Ân lại dựa vào ghế, chợt cười ha hả.

Hắn cười đến mức lồng ngực cũng rung rung, nhưng lại không có vẻ thô bỉ, đã vậy còn lộ ra một loại mỉa mai tao nhã lừa gạt chúng sinh, sau một hồi mới nhàn nhạt hỏi: “Có phải ngươi cho rằng, ta sẽ nói như vậy không?”

Giọng điệu đắc ý lặp lại nhiều lần, khiến sự vui sướng trong mắt Cần Nương vỡ vụn, trở nên u ám.

Nàng ta biết mình không sống nổi, trong đôi mắt khô héo sắp chết kia lại bừng cháy lên ý hận ngập trời.

“Sẽ không có ai yêu ngươi, điện hạ.” Tiếng vừa khóc vừa cười của Cần Nương như một lời nguyền rủa độc ác nhất thế gian.

Giọng của nàng ta the thé: “Ngươi chỉ có thể bị vứt bỏ, bị phản bội, bởi vì ngươi là một ác quỷ đáng sợ...”

Tiếng mắng chợt im bặt.

Không một ai thấy rõ động tác của Ninh Ân, Cần Nương bỗng trừng to mắt, người mềm như bông ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Ninh Ân thản nhiên xoay lưỡi dao giữa các ngón tay, nhìn mấy tên cấp dưới còn dư lại ở xung quanh rồi thu lại ý cười mà nói: “Có ai bị Cần Nương xúi giục đi theo địch thì tự đứng ra, có thể ta sẽ tha cho một mạng.”

Hai người trong số đó thay đổi sắc mặt, liếc nhau rồi đồng thời nhào về phía Ninh Ân.

Cái chết của Cần Nương bọn họ đều thấy trong mắt, Luvevaland chấm co, Thất hoàng tử thật sự chịu tha mạng mới là lạ, đã vậy thì không bằng liều lấy một cơ hội sống!

Nhưng mới bước ra được một bước, hai người kia đã cảm nhận thấy ngực mình chợt lạnh, tiếp theo là hai thanh dao găm dính máu được rút ra từ ngực họ, ghim ở trên tường đá của mật thất.

Thậm chí bọn họ còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã thành hai cỗ thi thể im lặng rồi.

Ninh Ân xoa xoa ngón tay, xoay người, ngoài Chiết Kích ra thì hai người khác lập tức đồng loạt quỳ xuống, mồ hôi tuôn như suối: “Ti chức thề chết cũng sẽ đi theo điện hạ, nhất định giúp điện hạ hoàn thành nghiệp lớn!”

“Đứng lên. Đã không sai thì quỳ cái gì?”

Ninh Ân chậm rãi xoa xoa ngón tay: “Không quan trọng là nghiệp lớn hay không, chỉ cần các ngươi đừng cản việc.”

Một bãi sền sệt đỏ thẫm trên bậc thang chảy xuống, hắn nhíu nhíu mày, nhấc ủng cẩn thận vượt qua bãi kia rồi lững thững bước lên thềm đá.

“Điện hạ.”

Chiết Kích với lưng đeo trọng kiếm đi sau hắn, trầm giọng nhắc nhở: “Trong kinh có lưu truyền, nói Ngu nhị tiểu thư bị vây hãm ở vách núi trong một ngày một đêm lúc đi săn mùa xuân ấy, dan díu với...”

Y liếc nhìn thiếu niên y phục đen trước mặt, nuốt nước bọt rồi nói: “Dan díu với một nô tử đê tiện, có cần thuộc hạ chặn lại bóp chết lời đồn đãi này không?”

“Vì sao phải chặn?”

Thiếu niên lộ ra nụ cười thoải mái, hỏi ngược lại: “Như vậy không phải càng tốt hơn sao.”

Trong mắt Chiết Kích lộ ra sự kinh ngạc.

Vốn y tưởng rằng chủ tử có thể nhờ vào cuộc hôn sự này mà có hành động, nhưng giờ xem ra, hắn muốn đích thân cưới nữ tử kia hơn...

Lời Cần Nương nói trước khi chết vẫn còn ở bên tai.

Trong lúc nhất thời, Luvevaland chấm co. Chiết Kích không biết nên đồng tình với cô nương của Ngu gia, hay là nên lo lắng thay chủ tử mới được, cuối cùng y dứt khoát chọn im lặng.

Đi ra khỏi mật thất, mưa phùn hơi lạnh đập vào mặt, Ninh Ân dừng chân ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời u ám chật hẹp.

“Trời mưa kìa.” Hắn lẩm bẩm.

...

Ngu phủ.

Tay Ngu Linh Tê cầm quyển sách dựa vào giường, ngơ ngẩn nhìn mưa ngoài cửa sổ: “Sao trời lại chợt mưa rồi.”

“Vốn thời tiết cuối xuân hay thay đổi, trời mưa thì có gì lạ?”

Hồ Đào đặt trà bánh lên bàn, đi qua đóng cửa sổ, thấy xung quanh không có ai thì ngồi xổm trước mặt Ngu Linh Tê rồi cười nói: “Tiểu thư, sau khi người thành thân còn thường xuyên về thăm nô tỳ không? Không thì, hay là dẫn nô tỳ đi theo đi, nô tỳ không bỏ được người.”

“Nói cái gì thế?”

Mắt của Ngu Linh Tê cũng không thèm nâng lên, đứng dậy bỏ thêm hai thìa bột ớt vào cháo: “Thành thân với ai?”

“Tiết nhị lang đó! Tình chàng ý thiếp khó thấy, tiểu thư không lấy hắn thì lấy ai?”

“Chuyện chưa định, không được nói bậy.”

Ngu Linh Tê lại đặt bát xuống, có tâm sự nên ngay cả ớt bột mình thích nhất cũng không ăn vô nữa.

Hôm qua vì từ chối hôn sự với Đông cung, ngay trước mặt người lớn mà Tiết Sầm quỳ xuống cầu thân, Ngu Linh Tê cảm thấy có lẽ mình nên vui vẻ, vì tất cả mọi người cảm thấy nàng và hắn là một đôi trời đất tạo nên.

Tuy trong lòng nàng đầy cảm động, nhưng thế nào cũng không vui lên được. Trong lòng bình tĩnh như gương, cũng không hiện lên được tình cảm u mê thời niên thiếu kiếp trước nữa.

Lúc ở trong đình viện hôm qua, Tiết Sầm đỏ mặt hỏi ý kiến của nàng.

Nàng từng thử thuyết phục mình, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cười cười lắc đầu: “Sầm ca ca rất tốt, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc thành hôn.”

Khi đó sự kinh ngạc trong mắt Tiết Sầm lớn hơn sự hiu quạnh, có lẽ không ngờ được nàng sẽ từ chối.

Rất nhanh sau đấy, hắn như đã nghĩ thông suốt gì đó rồi, dùng giọng ôn tồn cười nói: “Nhị muội muội còn nhỏ, chưa từng nghĩ đến việc hôn sự đúng là bình thường. Đừng ngại, chúng ta có thể từ từ thích ứng, chỉ cần có thể vượt qua nguy cơ trước mắt.”

Ngu Linh Tê suy nghĩ cả một đêm.

Có lẽ nàng có thể thành hôn với Tiết Sầm, sau đó tương kính như tân trải qua một đời, nhưng như vậy mà nói thì không công bằng với Tiết Sầm lắm.

Nếu yêu mà không bình đẳng thì đó là tai họa.

Lừa ai cũng được, chỉ riêng không thể lừa Tiết Sầm, người vì nàng mà quỳ gối hai lần ở cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng không thể che giấu lương tâm của mình.

“Tiểu thư không gả cho Tiết nhị lang, chẳng lẽ thật sự muốn vào cung làm Thái tử phi?”

Hồ Đào méo miệng, mặc dù làm Thái tử phi thì tôn quý thật, nhưng cần tranh sủng với ba ngàn mỹ nhân, rất mệt đó!

Đâu giống Tiết nhị lang, trong mắt hay trong lòng cũng chỉ có một mình nàng.

Nghe vậy, Ngu Linh Tê cũng thật sự nghiêm túc suy tư một phen, Luvevaland chấm co, giả dụ mình gả vào Đông cung thật, tương lai lúc Ninh Ân đánh vào cung, tỷ lệ bản thân có thể dựa vào ân tình lúc này xin lấy cái mạng nhỏ là bao nhiêu...

Nhưng mà, không tính ra.

Tính tình của Ninh Ân chính là một câu đố nguy hiểm.

Đang nghĩ ngợi thì người hầu ngoài cửa đưa một tấm thiệp vào rồi nói: “Nhị tiểu thư, Thanh Bình Hương quân của Đường Công phủ mời tiểu thư, nói có chuyện quan trọng cần trao đổi.”

Ngu Linh Tê nhận lấy thiệp, vừa mở ra nhìn một cái thì chân mày khẽ nhíu lại.

Ngay sau đấy nghĩ đến gì đó, chân mày của nàng lại giãn ra, lộ ý cười.

Trên thiệp của Đường Bất Ly là bút pháp với nét chữ cứng cáp, đủ để thấy rõ sự tức giận của người viết.

Đường Bất Ly nói, gần đây giới quý nữ trong kinh có lời đồn đãi, nói lúc Ngu nhị tiểu thư gặp nạn ở cuộc săn bắn mùa xuân đã thất trinh với một nô tử trẻ tuổi...

Nếu truyền ra từ trong giới quý nữ, vậy thì chỉ có có thể là nữ quyến ở đây lúc ấy tạo ra lời đồn.

Lời bàn luận vô căn cứ thế này, phần lớn là nữ tử muốn gả vào Đông cung làm phượng hoàng, hoặc là người nào đó ngưỡng mộ Tiết Sầm thả ra.

Nhưng đây có lẽ là một cơ hội tốt.

Ngu Linh Tê đóng thiệp lại, bình tĩnh nói: “Chuẩn bị xe, đến Đường Công phủ.”

Vừa mới ra ngoài thì đã thấy ngay trong màn mưa phùn nghiêng nghiêng có một người đang đi đến.

Không biết Ninh Ân ở đâu về, không che dù, xiêm y rồi tóc đều ướt cả, khuôn mặt tuấn mỹ cũng bị nước mưa ngấm đến mức hơi trắng bệch.

Hai ngày nay vì từ chối hôn sự với Đông cung mà vội đến sứt đầu mẻ trán, còn bỏ quên hắn.

Trong lòng Ngu Linh Tê lay động một cái, nhận lấy dù che mưa trong tay thị tỳ, đi đến chỗ của Ninh Ân.

“Ngươi đi đâu vậy?” Nàng dừng ở trước mặt thiếu niên, chỉ cách nửa trượng mưa bụi lất phất.

“Uống rượu.” Ninh Ân trả lời.

Ngu Linh Tê nhăn mũi.

Trong không khí ẩm ướt đúng là có mùi rượu nhàn nhạt, ngoài cái này ra, còn có mùi thối nát quen thuộc giấu dưới mùi rượu, như là hơi thở trong hầm trú ẩn năm xưa.

“Trời mưa to uống rượu gì hả?” Ngu Linh Tê nhíu mày, duỗi thẳng cánh tay, quan tâm đưa dù cầm trong tay qua.

Nhưng lúc cụp mắt xuống thì thấy được hắn đi đôi giày da hươu mà nàng tặng, Luvevaland chấm co, trong lòng nàng lập tức thấy yên tâm, lại không nhịn được mà nở một nụ cười yếu ớt.

“Không thoải mái.”

Ninh Ân không nhận chiếc dù kia, yên tĩnh một lát thì chợt nhẹ giọng nói: “Thiếu tướng quân từng nói ta ở lại trong phủ sẽ làm hỏng thanh danh của tiểu thư.”

Hắn đứng ở trong mưa bụi, dùng đôi mắt màu đen nặng trĩu kia, thật lòng hỏi như một học trò: “Tiểu thư cũng cảm thấy thân phận của ta thấp kém là sỉ nhục tiểu thư ư?”

Vấn đề này thật sự đúng là không thể giải thích được.

Ngu Linh Tê tức giận cười ngược lại: “Nếu ta để ý những thứ đó thì sẽ không giục ngựa tìm ngươi về trong đêm.”

Ninh Ân vẫn nhìn nàng, hắn hỏi: “Vậy, tiểu thư sẽ phản bội ta, vứt bỏ ta ư?”

Nói gì thế?

Nếu bàn về phản bội, cũng nên là nàng hỏi hắn có thể phản bội nàng không mới đúng chứ?

Ngu Linh Tê nghi ngờ mà nhìn tên đang có chút khác thường này, cẩn thận nghĩ một chút rồi sau đó lắc đầu: “Không đâu, nếu nhặt ngươi về thì ngươi chính là trách nhiệm của ta.”

Dù sao tương lai nàng còn muốn dựa vào phần ân tình này để hắn trở thành sự che chở lớn nhất của Ngu gia đấy.

Ninh Ân cười, cũng không biết đang vui vẻ gì, gật đầu rồi nói: “Được, Vệ Thất biết rồi.”

Biết cái gì?

Không kịp nghĩ kỹ ý của tên điên này, Ngu Linh Tê còn đang vội đến Đường Công phủ, thế là nhét dù vào trong tay Ninh Ân, nàng thúc giục: “Cầm, về thay quần áo đi.”

Dứt lời thì xoay người, bước nhanh lên xe ngựa.

Ninh Ân cầm cây dù đứng ở đó, nhìn xe ngựa của nàng biến mất trên đường lớn, ý cười đáy mắt mới dần dần lắng xuống.

Một gã sai vặt xa lạ đi ngang qua hắn, bước nhanh đến, vừa xoa nước mưa trên cằm, vừa gõ gõ cửa hông của Ngu phủ.

Thị vệ mở cửa, gã sai vặt lập tức dùng hai tay dâng bức thư được che ở trong ngực lên, cất cao giọng nói: “Đây là thư tay của Tiết nhị công tử nhà ta, phong thư quan trọng, làm ơn nhất định phải chuyển cho nhị tiểu thư của quý phủ.”

Nhưng Ngu Linh Tê vừa mới rời phủ.

Thị vệ nhận lấy phong thư, bảo thị tỳ đặt ở trên bàn của Ngu Linh Tê, đợi nàng quay về thì xem.

Thị tỳ mới vừa khép cửa rời đi thì ở chỗ ngoặt trong bóng tối có một người đi ra, lấy phong thư này đi.

...

Đông cung, mưa to gió lớn.

Thái Tử Ninh Đàn lật đổ một bàn toàn món ngon, đập hai cái cái ly, tức giận nói: “Ai nói nàng và Tiết Sầm có hôn ước? Sao ta chưa từng nghe thấy.”

Một ám vệ ôm quyền bẩm báo: “Theo ti chức tra được thì hai nhà Tiết, Ngu thật sự có hôn ước.”

Ninh Đàn lại càng bị bực bội lấp kín, Ngu Linh Tê có hôn ước với ai cũng được, vì sao lại cứ là người của Tiết gia?

Ngoài sáng Tiết hữu tướng không tham dự đảng phái nào, nhưng trong tối lại là cánh tay lớn nhất của Đông cung, nhưng nhìn mặt Tiết lão gia tử, hắn ta cũng không thể xuống tay đoạt lấy tôn tức của ông ta ngay ngoài sáng được.

Ninh Đàn đã sai người nghe ngóng, nhị cô nương của Ngu gia đúng là đẹp tuyệt trần hiếm thấy trong kinh thành.

Thiên hạ không có nữ nhân nào mà hắn ta không chiếm được, nhưng tiểu mỹ nhân như thế lại để Tiết Sầm được lợi!

Đang nuốt không trôi cục tức này, lại thấy một thái giám bước lộn xộn bước vội vào, quỳ xuống giơ một tờ giấy thư nhăn nhúm lên đỉnh đầu rồi nói: “Điện hạ, vừa rồi phát hiện thứ này ở trên cửa Đông cung.”

Ninh Đàn cướp lấy tờ giấy thư kia, mở ra nhìn một cái là lệ khí giữa mày càng nặng thêm. Luvevaland chấm co

“Tối nay giờ Dậu, mong chờ gặp ở đình Thấm Tâm của Thành Bắc...”

Ninh Đàn từ từ chà nát cái tên Tiết Sầm, từ răng kẽ răng phun ra một câu: “Tình chàng ý thiếp, là muốn bỏ trốn à?”

Càng nghĩ càng không cam lòng, thậm chí hắn ta còn có suy nghĩ ác độc, nếu Tiết Sầm biến mất trên đời thì tốt rồi...

Đang bực bội dạo bước, hắn ta chợt dừng lại.

Ninh Đàn tự lẩm bẩm: “Đúng vậy, chỉ cần Tiết Nhị Lang biến mất khỏi đời này thì đương nhiên hôn sự này sẽ không thành được.”

Ám vệ kinh ngạc, vội ôm quyền khuyên nhủ: “Điện hạ, người của Tiết gia không động vào được...”

“Chỉ cần động tác gọn gàng một chút, tạo ra chút bất trắc lừa được Hữu tướng thì tất nhiên đây sẽ là việc thần không biết quỷ không hay.”

Bị ghen tị làm cho đầu óc mê muội, Ninh Đàn quăng tờ thư lên mặt ám vệ, hắn ta tức giận nói: “Đi mau!”

...

Mưa càng lúc càng lớn, Ngu Linh Tê dứt khoát ở Đường Công phủ chờ đến khi mưa tạnh mới vội về Ngu phủ.

Giờ Dậu, hoàng hôn xanh thẫm dần dần xâm nhập.

Phía đông là trăng khuyết cong cong, nước mưa tích được giữa hàng ngói rơi xuống trước bậc thềm, mở tung sự rực rỡ lành lạnh.

Ngu Linh Tê vừa mới về phòng thay xong xiêm y, đang ngồi trên giường nghỉ ngơi thì thấy thị tỳ đi vào rồi nói: “Tiểu thư, buổi trưa thư đồng của Tiết nhị lang đưa một phong thư đến đây, nói là có chuyện quan trọng, bức thư nô tỳ đã đặt ở trên bàn cho người... Ấy, thư đâu?”

Tiếng nói của thị tỳ dừng lại, xê dịch từng cuốn sách và bút mực trên bàn rồi kinh ngạc nói: “Rõ ràng nô tỳ đã để đây.”

Ngu Linh Tê hơi suy nghĩ một chút, đoán rằng chắc chắn Tiết Sầm là vì việc hôn sự mà tìm nàng.

Việc này cũng cần quyết định sớm, cứ kéo dài thì không tốt cho cả Ngu gia, Tiết gia.

“Đã là chuyện quan trọng, vậy thì ta tự đến cửa bái kiến đi.”

Ngu Linh Tê soi gương sửa sang lại dung mạo một phen, thấy cũng không còn thất lễ, đã ổn rồi thì mới nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị ngựa xe và bái thiếp, đến Tiết phủ.”

Đường đến Tiết phủ cũng không thông thuận.

Rõ ràng là chặng đường mất hai khắc, nhưng lúc thì bị ăn mày ngăn cản, lúc lại có xe đẩy của tiểu thương nghiêng đổ, chặn đường đi.

Hành trình kéo dài không ít, Ngu Linh Tê dứt khoát bỏ xe đi bộ.

Vất vả lắm mới đến được Tiết phủ thì mặt người hầu ra nghênh đón lại đầy kinh ngạc, hắn ta hỏi: “Sao nhị tiểu thư lại đến đây? Không phải nhị lang nhà ta hẹn người gặp mặt ở đình Thấm Tâm Thành Bắc ư, hắn đã xuất phát từ một canh giờ trước.”

Nhớ đến trên đường tới Tiết phủ có rất nhiều chỗ không thuận lợi, Ngu Linh Tê tự nhiên sinh ra một chút bất an.

Hồ sen Thành Bắc.

Gió đêm lướt nhẹ qua, mưa đọng tròn xoe trên lá sen lăn mấy vòng rồi tí tách rơi vào trong ao, Luvevaland chấm co, rồi làm hai con cá chép đang vui chơi thỏa thích giật mình.

Trong bóng đêm tối tăm, chỉ thấy Tiết Sầm với áo gấm đai ngọc, khoanh tay dạo bước trong đình, hắn thường liếc nhìn xung quanh chỗ cuối cây cầu.

Nhưng đang chờ đến mức nôn nóng thì chợt nghe đằng sau truyền đến một giọng nói cố tình đè thấp xuống của nam nhân, hắn ta gọi: “Tiết Nhị lang.”

Tiết Sầm quay đầu lại theo bản năng, vừa muốn hỏi người đến là ai thì thấy ngay một bóng đen che mặt thoáng hiện ra, tiếp đó là cảm thấy được sự đau nhức trên ngực.

Còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người hắn đã bị chưởng lực rất lớn kia đẩy ngửa ra sau, Luvevaland chấm co, trợn to mắt, ngửa mặt rơi vào trong hồ ngó sen vừa lạnh lại sâu.

Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Hai hắc y nhân trên bờ nhìn xuống rồi hỏi nhau: “Như vậy chết được không?”

“Ngươi đè đầu hắn xuống đi, đừng cho hắn nổi lên.” Một tên khác nhỏ giọng nói.

Tiếng chim hoảng sợ vỗ cánh bay vang lên, hai tên trong lòng có ý xấu xa lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim lớn bay quanh trên không chỗ hồ ngó sen, giống như quỷ Vô Thường câu hồn, dò xét Tiết Sầm không ngừng giãy giụa chìm nổi trong ao.

“Có người đến?”

“Rút lui!”

Hai bóng đen sợ bị người ta nhìn thấy hiện trường nên không bất chấp nhìn Tiết Sầm chìm xuống nữa mà chia ra chạy như bay.

Gần như là cùng lúc đó, chỗ Nguyệt Môn xa xa xuất hiện một dáng người rất cao của thiếu niên.

Hắn nâng cánh tay, con chim cắt đang bay xoay quanh không trung lập tức ngoan ngoãn đáp xuống, dừng ở trên cánh tay hắn mà thu cánh lại.

“Cứu... Cứu mạng...”

Trong ao là tiếng nước vang ồn ào, lay động làm vỡ ánh trăng chiếu trong hồ.

Ninh Ân thong dong khoanh tay đứng ở trong đình, trong mắt là ánh sáng dao động lành lạnh, tìm một góc độ tốt, thưởng thức bóng dáng đang giãy giụa dần chìm xuống của Tiết Sầm.

Tiết Sầm chết, hắn sẽ để Tiết cáo già nghi ngờ đến trên đầu Đông cung một cách hợp lý.

Đến lúc đó không cần hắn ra tay cũng đã có hai hổ đánh nhau, quân thần trở mặt, chẳng lẽ không phải một việc rất thú vị ư?

Hồ nước như đang chiếm đoạt sinh mạng, vẻ mặt của thiếu niên được ánh sáng phản chiếu trên hồ đong đưa vặn vẹo.

Trên mặt hắn lại nở một nụ cười sung sướng đến cực điểm, dường như nhìn thấy cảnh tượng tương lai tuyệt vời nhất ở dưới nước trong hồ.

Sau khi xác nhận xong thì cũng không ở lại lâu.

Lúc hắn xoay người muốn đi thì lại chợt đối diện với một bóng người vốn sẽ không xuất hiện ở đây.

Ngực của Ngu Linh Tê phập phồng, nhìn hắn đầy khiếp sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp