Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 15: Ngựa điên (Đúng vậy, hắn đang cười)


1 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau trời nổi gió, mây mù dày đặc, mặt trời bị che phủ bởi một tầng mây u ám.

Trên sườn đồi, Ngu Tân Di mặc một bộ quân phục có tay, cưỡi ngựa đến, nói với Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế, thời tiết hôm nay đột ngột chuyển xấu, có thể sẽ có mưa lớn vào ban đêm. Chúng ta đi săn thêm một vòng nữa rồi trở về phủ đệ đi, lỡ mắc mưa trên núi sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn.”

Mục đích chuyến đi này của Ngu Linh Tê vốn không phải là để đi săn, suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Được ạ.”

Sau khi dựng lều, con ngựa đỏ bị buộc dây giẫm chân lên tuyết phát ra tiếng hí trầm.

Con ngựa con tốt bụng này từ trước đến nay rất hiểu ý người, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có chút nóng nảy, không để người lạ đến gần, cứ liên tục di chuyển nhẹ chân trước.

“Suỵt…” Ngu Linh Tê vươn tay vuốt ve chiếc bờm mềm mại của con ngựa đỏ, cố gắng xoa dịu nó.

Nhưng con ngựa đỏ lại lắc đầu, kiên quyết thoát cương. Ngu Linh Tê vội vàng lùi lại một bước, định gọi thị vệ đến giúp, nhưng lại thấy một cánh tay cường tráng vươn tới, túm lấy dây cương kéo mạnh xuống, con ngựa đỏ thở phì một cái, ngoan ngoãn cúi đầu không nhúc nhích.

Ngu Linh Tê nhìn dáng người cưỡi ngựa của Ninh Ân, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Con ngựa đỏ nhận chủ mà có bản tính kiên cường khí khái, ngoài mình và phụ thân, Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy nó cúi đầu trước kẻ thứ ba. Ngày thường, tỷ tỷ chạm vào nó, nó cũng giơ chân đe dọa.

“Tiểu thư, được rồi.” Ninh Ân quay đầu lại, một cơn gió thổi qua, tóc trên thái dương lướt qua đôi môi tái nhợt của hắn.

Hôm nay trời trở gió, tiết trời xuân se lạnh, hắn mặc vô cùng phong phanh, các đốt ngón tay đang cầm chặt dây cương dần đỏ lên.

Vừa hay Hồ Đào mang một chiếc áo choàng bông màu đỏ đến để chủ nhân mặc vào, đề phòng gió lạnh.

Ngu Linh Tê giũ chiếc áo choàng đỏ tươi ấy một cái, nhưng không hề mặc vào mà tiện tay khoác lên vai Ninh Ân.

Bên dưới lớp áo choàng, Ngu Linh Tê có thể cảm nhận được bộ dáng căng thẳng của hắn, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền thả lỏng người ra, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Vẻ mặt của Hồ Đào cũng có chút bối rối, liếc nhìn chàng trai được chủ nhân chiều chuộng, bĩu môi chua ngoa nói: “Vậy nô tỳ đi lấy cái khác cho tiểu thư…”

“Không cần đâu, lát nữa đi săn, không chừng lúc chạy sẽ ấm lên.”

Ngu Linh Tê liếc nhìn Ninh Ân một lượt từ trên xuống dưới, thầm nghĩ, Ninh Ân quả thực rất thích hợp với những gam màu sáng như vậy, quả là một mỹ nam có sức hút lớn.

“Áo choàng có vẻ hơi ngắn, để tiểu thư mặc thì hơn.”

Ngu Linh Tê nắm lấy yên ngựa, xoay người leo lên lưng ngựa rồi nói: “Nếu đã là người được ta dẫn ra ngoài, tất nhiên không được ăn mặc xuề xòa, để tránh làm mất mặt Ngu gia.”

Ninh Ân vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen như mực, quên luôn cả việc trả lại dây cương cho nàng.

Ngu Linh Tê nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng và cau mày.

Hồ Đào ho khan một tiếng, khẽ nói: “Tên ăn mày vô lễ nhà ngươi, lại dám nhìn thẳng vào tiểu thư như thế!”

Ninh Ân lúc này mới khẽ hé đôi môi mỏng nói: “Tiểu thư.”

Ngu Linh Tê đang tập trung, tưởng rằng hắn sẽ cảm ơn nàng vì chiếc áo choàng, nhưng nào ngờ đợi một lúc lâu, lại chẳng nghe thấy giọng nói tươi cười nào của chàng trai: “Hôm nay trời mưa, không thích hợp để đi săn.” 

Gió lạnh thổi tới, xa xa vang lên tiếng còi dài.

Cuộc săn bắt đã bắt đầu, Ngu Tân Di đang thúc giục nàng từ xa, Ngu Linh Tê không hơi sức đâu quan tâm đến lời nói không đầu không đuôi của hắn, nàng giơ roi nói: “Trước khi trời mưa, ta sẽ tự về”.

Những đám mây che mất mặt trời, bóng râm che phủ cả mặt đất.

Ninh Ân nhìn bóng dáng Ngu Linh Tê ở phía xa, ánh mắt dường như tối sầm lại, vô cùng ảm đạm lạnh lùng. 

Trong rừng, chó săn sủa dữ dội, chim chóc sợ hãi bay tán loạn.

Người dẫn đầu hôm nay chính là nghĩa tử không mấy nổi bật của Triệu gia.

Triệu Tu ném con nai săn được đến trước mặt mọi người, cắm mũi tên có biểu tượng của Triệu gia xuống đất như đánh dấu chủ quyền, nhưng ánh mắt của hắn ta lại dừng trên người Triệu Ngọc Mính ở đứng phía ngoài cùng, như thể đang lấy lòng nàng ta. 

Những lời chúc mừng thưa thớt lần lượt vọng đến, trên gương mặt của Triệu Ngọc Mính cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, lưng cũng ưỡn thẳng lên.

Nam Dương tiểu quận vương Ninh Tử Trạc tức giận đến mức ném cây cung được điêu khắc tinh xảo của mình xuống, hôm qua thua Ngu Tân Di thì cũng thôi đi, dù sao thì nàng vốn xuất thân trâm anh thế phiệt, thân thủ bất phàm.

Nhưng hôm nay chuyện hắn ta lại thua một tên dưỡng tử vô danh tiểu tốt của Triệu gia là thế nào?

Con mồi đã ở ngay trước mặt, nhưng ngựa của họ bị ốm và không thể chạy, vì vậy họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Tu cưỡi ngựa tiến lên cướp mất con mồi.

“Tuế Tuế.”

Ngu Tân Di cau mày, dẫn ngựa đi đến, hạ thấp giọng hỏi: “Liệt Tuyết của muội thế nào?”

Ngu Linh Tê lắc đầu, vỗ nhẹ con ngựa đỏ đang đi lại: “Từ sáng nay nó đã có chút bồn chồn rồi, không nghe lời cho lắm.”

Ngu Tân Di nhìn những con ngựa khác ở xung quanh, nói: “Thật kỳ lạ, tại sao chỉ qua một đêm, những con ngựa của chúng ta đều gặp vấn đề.”

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã nghe thấy một tiếng “hí” chói tai.

Tất cả mọi người hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con ngựa trắng ngay chỗ ngồi của Ninh Tử Trạc đột nhiên hai mắt long lên sòng sọc, miệng sùi bọt mép, giương cao vó ngựa như đang phát điên, trực tiếp hất Ninh Tử Trạc từ trên lưng ngựa xuống đất!

Lưng ngựa cao như vậy, ngã xuống không phải là chuyện đùa!

“Dừng! Dừng lại!”

Ninh Tử Trạc kéo mạnh dây cương, nhưng cũng vô ích, hắn ta chỉ đành vội vàng hét lên: “Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó tới khi nào? Giúp đi chứ!”

Tiết Sầm là người đầu tiên phản ứng lại và lao về phía trước, cố gắng giúp đỡ.

Nhưng hắn chưa kịp đến gần Ninh Tử Trạc, con ngựa của hắn ta đã sùi bọt mép, lồng lộn lên.

Ngay sau đó là con ngựa thứ hai, con ngựa thứ ba...

Tất cả những con ngựa trở nên điên loạn, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí còn có tiếng la hét hoảng sợ, khu rừng trở thành một mớ hỗn loạn.

Ngoại trừ những con ngựa của Triệu phủ.

Ngu Linh Tê cố gắng hết sức để xoa dịu con ngựa đỏ đang mất bình tĩnh của mình, nàng vừa ngước mắt lên thì thấy con ngựa của Triệu Tu và Triệu Ngọc Mính đang đứng bình yên vô sự ở bên ngoài, giữa một đám ngựa điên thì đúng là kì lạ.

Sắc mặt Triệu Ngọc Mính tái nhợt, vô thức liếc nhìn Triệu Tu ở bên cạnh.

“Không thể nào, không thể nào…” Triệu Tu lẩm bẩm, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Tối hôm qua, rõ ràng hắn ta chỉ cho thuốc vào thức ăn gia súc của Ngu gia, để hôm nay Triệu gia có thể giành được vị trí đầu bảng… Nhưng không hiểu sao cả bầy ngựa đều phát điên.

Chả lẽ bị ma ám rồi?

Trong rừng rối như mớ bòng bong, tiếng hét thất thanh không ngừng vang lên, Ngu Linh Tê nghe không rõ mấy người Triệu gia đang nói gì.

Nhưng bọn họ quá khác biệt trong một đám ngựa điên, thần sắc vô cùng dị thường, kẻ ngu cũng biết Triệu gia có vấn đề.

Sau đó, Triệu Tu thì thầm gì đó, vung roi quất vào mông ngựa của Triệu Ngọc Mính, dẫn nàng ta rời khỏi hiện trường.

Cùng lúc đó, Ninh Tử Trạc không điều khiển được ngựa điên nên đã ngã khỏi lưng ngựa!

Trong chớp mắt, một bóng người cưỡi lên lưng ngựa lướt qua, Ngu Tân Di dùng một tay nắm lấy bộ quần áo sang trọng của Ninh Tử Trạc, giúp hắn ta đáp đất an toàn.

Ninh Tử Trạc sợ đến mức đỏ hết cả mắt, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đã thấy con ngựa điên đó giơ cao chân lên, muốn đạp xuống lưng của Ngu Tân Di!

Ngu Linh Tê kinh hãi, sợ tới mức không thèm đuổi theo Triệu Ngọc Mính, kẹp chặt lấy hông ngựa, chạy về phía tỷ tỷ của mình!

Liệt Tuyết hí một tiếng xông lên phía trước, hất con ngựa điên của Ninh Tử Trạc ra, vó ngựa sượt qua người Ngu Tân Di rồi rơi xuống đất, may thay nàng ấy tránh được đòn trí mạng…

Ngu Linh Tê còn chưa kịp vui mừng, đã thấy con ngựa điên bị hất ra đó bắt đầu trở nên bạo lực hơn vì cơn đau vừa rồi, nó cắn vào cổ của Liệt Tuyết với đôi mắt đỏ ngầu.

Trong phút chốc, trên cổ của Liệt Tuyết xuất hiện vệt máu, nó đau đến mức đứng thẳng người lên, mang theo Ngu Linh Tê chạy vào trong rừng sâu.

“Tuế Tuế!”

“Nhị muội!”

Ngu Tân Di và Tiết Sầm đồng loạt kêu lên, hai người không kịp phản ứng, liền nhấc chân đuổi theo.

Nhưng trong rừng đều là ngựa điên, con mà Ngu Linh Tê cưỡi lại là con ngựa hiếm có của Tây Vực, chỉ bằng sức người thì sao có thể đuổi kịp chứ?

Ninh Ân vào tới rừng, cảnh tượng hắn nhìn thấy chính là cảnh này.

Con ngựa của Ngu Linh Tê rất cảnh giác, tối qua nhận ra mùi vị của cỏ có gì đó sai sai, liền không ăn nữa, trúng độc ít hơn những con ngựa khác. Chỉ cần nàng biết bảo vệ bản thân, không lo chuyện bao đồng, thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng…

“Vẫn cứ lo chuyện bao đồng.” Ninh Ân giễu cợt.

Bóng dáng mảnh mai quen thuộc đang nghiêng ngả trên lưng ngựa đó, đã nhanh chóng biến mất vào sâu trong rừng, bỏ lại Ngu Tân Di và Tiết Sầm cách một khoảng xa phía sau.

Không ai hiểu rõ hơn Ninh Ân, việc để Ngu Linh Tê một mình có nghĩa là gì.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn dừng lại trên người Ninh Tử Trạc, người vẫn đang sợ đến mức chưa kịp định thần lại, đó là con mồi trong chuyến đi của hắn.

Vừa bước lên trước một bước, một góc của chiếc áo choàng liền bị gai móc vào.

Sau đó, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, anh em Triệu gia trốn ra ngoài rồi.

Ánh mắt của Ninh Ân dừng lại trên chiếc áo choàng ấm áp, hắn nghiêng đầu, cân nhắc tính toán về lợi ích.

Bước chân liền thay đổi phương hướng, hắn đi về phía đường lớn.

“Tránh ra!”

Triệu Tu hét lớn, nhưng không hề giảm tốc độ của ngựa, mà còn xông thẳng về phía người đang đứng cản đường!

Chàng trai đó không những không tránh ra, trái lại còn cười.

Phải, hắn đang cười, khoé môi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con kiến sắp chết vậy.

Cảm giác bất an khi bị một con thú hoang nhìn chằm chằm bao trùm lấy hắn ta, Triệu Tu còn chưa kịp thắng ngựa, đã thấy chàng trai đó kéo mình từ trên lưng ngựa xuống, ném sang vệ đường.

Chàng trai đó, thậm chí chỉ dùng một tay.

“Triệu Tu!” Triệu Ngọc Mính kêu lên thảm thiết, Triệu Tu lăn xuống mương như một xác chết.

Ninh Ân cướp ngựa của Triệu gia, quay đầu ngựa một cách linh hoạt, giơ tay đâm con dao găm vào hông ngựa, cơn đau khiến con ngựa xám dưới chân hắn liều mạng chạy vào trong rừng.

Ngu Tân Di đuổi được nửa đường, liền thấy một con ngựa chạy vụt qua như mũi tên, chạy về hướng muội muội mất tích.

Trên lưng ngựa có một chiếc áo choàng đỏ tươi bay phấp phới, là một chàng trai mà nàng ấy không hề quen biết.



Gió thổi vù vù bên tai, những cành cây trong rừng không ngừng đập vào người đau rát.

Ngu Linh Tê nằm bò ra trên lưng ngựa, có chết cũng không dám buông dây cương.

“Dừng lại, Liệt Tuyết…”

Nàng cố giữ tỉnh táo, bàn tay cầm dây cương bị cứa đến mức đau rát, vừa mở miệng nói được bốn từ, sự xốc nảy dữ dội đã khiến nàng cắn vào lưỡi.

Đau bụng quặn từng cơn, trong miệng đầy mùi máu tanh, cả người đau nhức.

Không sao.

Nàng tự an ủi bản thân: Đợi Liệt Tuyết chạy mệt rồi, sẽ tự dừng lại…

Nhưng rất nhanh, hy vọng của nàng cũng tan thành mây khói.

Đã đến cuối khu rừng, phía trước có một luồng sáng mờ ảo, nhưng đó lại là một vách núi hiểm trở.

Liệt Tuyết xông ra khỏi khu rừng, nó dừng lại cách vách đá chưa đầy ba bước chân, những viên đá mà nó đạp vụn lần lượt rơi xuống vực, sự hoảng loạn và đau đớn đã khiến mũi và miệng nó chảy đầy nước mũi và nước dãi, “hí” một tiếng rồi đứng thẳng người lên.

Lực nhảy đó đã ném Ngu Linh Tê lên không trung, tay nàng tuột khỏi dây cương, nàng tựa như một con chim gãy cánh, rơi thẳng xuống đáy vách đá.

Trái tim đang giật nảy lên chưa kịp bình tĩnh lại, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng, nắm chặt lấy cánh tay đang rơi xuống của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp