Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 112: Ngoại truyện của Chu - Đường (Phần đầu)


1 tháng

trướctiếp

1.

“Hương quân! Hương quân!”

Một nhóm người hầu chạy theo, đuổi kịp bước chân chủ nhân, vừa lau mồ hôi vừa khuyên nhủ: “Hôm nay trời tối rồi, ngài trở về đi thôi! Ngày mai lão phu nhân trở về phủ, ngài còn phải chép sách mà chưa động đến dù chỉ một chữ kia kìa!”

Trong lúc bị cấm túc mà Hương quân lại đi ra ngoài, ngày mai nếu còn không nộp được sách đã chép, tội lại thêm nặng, đám người hầu bọn họ cũng sẽ phải chịu phạt cùng chủ nhân.

“Gấp cái gì? Vẫn còn sớm lắm!”

Đường phố nhộn nhịp người qua lại, Đường Bất Ly mặc áo nhung vừa vặn, gọn gàng, một lát lại sờ vào chiếc túi thơm bằng ngọc ở sạp hàng, một chốc lại tháo cây kẹo hồ lô trên cọc cắm kẹo của người bán hàng rong xuống, không chịu ngồi yên nói: “Nếu như chép không xong, không phải còn có các ngươi sao?”

Người hầu vội trả hai đồng tiền cho người bán hàng rong, khổ sở nói: “Sao vậy được chứ, chữ của chúng nô tì xấu như gà bới, làm sao có thể đưa cho lão thái quân được?”

Còn chưa nói xong thì đã thấy một bọc đồ cũ bay ra từ phía nao, vừa vặn rơi ngay dưới chân Đường Bất Ly.

“Cái thứ nào không có mắt nhìn vậy?”

Đường Bất Ly hết sức tức giận, nhìn theo hướng bọc đồ cũ bay tới, chỉ thấy một thư sinh tuấn tú, mặc quần áo phong phanh bị người trong tiệm sách đuổi ra.

“Không chung chí hướng, không cần nhiều lời.”

Ông chủ tiệm sách cầm hai quả hạch đào, cười lạnh nói: “Cửa tiệm cũ kỹ này không chào đón các hạ, mau đi đi.”

Ước chừng thư sinh này vừa mới tuổi cập quan, sống lưng thẳng tắp, chậm rãi sửa sang lại chiếc áo màu lam thư sinh đã bị tẩy đến trắng bệch, nói: “Sách có thể không mượn, nhưng lý không thể không giảng. Bắt chước chữ viết giả sách thánh là tội lừa gạt, theo hình luật triều ta thì phải tịch thu gia sản, bị kết án tù ba năm. Tôi không tiếp tay cho kẻ xấu làm điều ác, dù bất cứ hành động gì.”

Giọng nói của thư sinh trong trẻo, ngắn gọn mà đanh thép, bất giác tạo nên khí chất chính trực.

Quần chúng vây xem đang dần dần tụ lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hiệu sách kia.

Ông chủ hiệu sách hơi biến sắc.

Chàng thư sinh này thường tới đây mượn sách để sao chép lại, hắn có thể bắt chước phong cách của nhiều trường phái khác nhau. Ông chủ tiệm sách thấy hắn là một kỳ tài hiếm có trong kinh nên nảy sinh ý đồ xấu, hứa cho tiền bạc, kêu hắn giả chữ viết của cổ nhân để có thể đầu cơ trục lợi.

Ai ngờ tên thư sinh này vậy mà lại không biết điều, đã từ chối thì thôi đi, đã thế lại còn dám đứng trước mặt mọi người vạch trần ông ta!

Ông chủ siết chặt quả hạch đào, đưa mắt ra hiệu với người làm đang đứng một bên. Tên nọ hiểu ý, lấy một bản sao lẻ trích từ quyển “Giải nghĩa sáu chương” rồi lặng lẽ đi vòng qua chen vào đám người.

Vẻ mặt ông chủ hiệu sách đã hơi dịu lại, trả đũa nói: “Ngươi tới cửa tiệm chúng ta ăn trộm sách, ta nể tình ngươi có vài phần học vấn nên mới tha cho ngươi một lần, không ngờ ngươi lại lấy oán trả ơn, còn dám ở đây ăn không nói có mưu hại ta!”

“Tôi chưa từng ăn trộm.”

“Không có? Vậy thì đây là cái gì!”

Tên người làm lấy ra một bản sao chép của quyển kinh từ trong cái bọc đồ cũ bị rơi giữa đường, chỉ vào con dấu đỏ tươi có chữ “Vạn quyển phường” và nói: “Chứng cứ ở đây, ngươi còn ngụy biện sao!”

Thư sinh nhíu mày, sách này rõ ràng là đối phương vu oan cho hắn, nhưng hắn cũng không cách nào tự chứng minh được sự trong sạch của mình.

Người làm trong tiệm sách cũng nhìn trúng điểm này cho nên mới càng thêm diễu võ dương oai, đem đổ hết toàn bộ sách hắn đã sao chép ở trong bọc đồ ra.

Bỗng chốc những trang giấy tung bay đầy trời, tất cả sách luận, văn phú mà nhiều năm qua hắn dốc hết tâm huyết vào giờ đây bay lả tả rơi xuống đầy đất, bị bụi bặm dính vào.

Người vây xem cũng chỉ “Ồ” một tiếng, mọi người chỉ lo xem náo nhiệt, không để ý chân tướng rốt cuộc là như thế nào.

Đường Bất Ly cắn viên kẹo đường hồ lô, nhìn nhìn người thư sinh đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt lại từng trang giấy một, chẳng hiểu sao lại có chút đồng cảm.

Nàng ta cũng là một người nhiệt tình hay giúp đỡ người khác, liền nói ngay: “Này! Sách này rõ ràng là bản thân ngươi tự bỏ vào, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”

Tên người làm kia thay đổi sắc mặt: “Vị cô nương này chớ có ngậm máu phun người, ngươi có nhìn thấy…”

“Bản hương quân tận mắt nhìn thấy!”

Nói xong, nàng ta cố ý lộ ra lệnh bài Đường công phủ ở bên hông.

Kinh thành rộng lớn như vậy, một mảnh lá cây rơi xuống cũng có thể rơi vào mấy quý nhân, tên người làm đương nhiên sẽ nhìn ra Đường Bất Ly không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn ta chột dạ lẩn vào trong đám người.

Đường Bất Ly ước lượng cây kẹo hồ lô đang cầm trên tay, đoạn nàng ta dùng hết sức lực ném về phía tên người làm, trúng vào sau gáy của hắn ta.

Tên người làm bị ném trúng, ão não chạy về phía sau ông chủ tiệm sách.

Ông chủ tiệm sách không dám đắc tội quý nhân, chỉ dám cười làm lành hai tiếng rồi liền trốn vào trong tiệm. Kịch hay đã hạ màn, người vây xem cũng vung tay áo, tản đi tứ phía.

Đường Bất Ly vỗ vỗ tay, tầm mắt rơi vào cổ tay áo hơi ngắn của người thư sinh, hỏi: “Ngươi có thể bắt chước chữ của người khác sao?”

Thư sinh không nói gì, chỉ chăm chú cúi đầu nhặt những trang giấy đầy trên đất.

Một trang giấy rơi ở trên chiếc giày ngó sen của Đường Bất Ly, bàn tay hắn hơi dừng một chút, ngại vì lễ tiết nên không trực tiếp đưa tay ra lấy.

Đường Bất Ly khom lưng, giúp hắn nhặt tờ giấy kia lên, nhướng mày nói: “Này, chúng ta giao dịch cái đi, thế nào? Ngươi thay ta làm một chuyện, ta giúp ngươi trả tiền học phí……”

Thư sinh nâng mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.

“Tôi tuy nghèo tiền, nhưng không nghèo ý chí.”

Thư sinh nói: “Tôi xin cảm tạ cô nương đã giải vây giúp. Nhưng nếu ân nhân muốn làm việc bất chính, thứ cho tôi không thể nghe theo.”

Tuy tuổi còn trẻ nhưng cách nói chuyện và hành động của thư sinh này lại giống như một lão già cứng nhắc.

Đường Bất Ly cảm thấy thú vị, chỉ chỉ trang giấy trong tay, nhìn những con chữ trang nhã và ngay ngắn trên trang giấy, nói: “Yên tâm, chỉ là thay ta chép sách mà thôi, tuyệt đối không bắt ngươi làm mấy việc vi phạm hình pháp, chính nghĩa.”

Đường Bất Ly mang thư sinh về Đường công phủ, dặn dò người hầu trong phủ dọn dẹp một gian phòng sạch sẽ, thu xếp mọi thứ ổn thỏa.

“Ngươi tên là gì?”

Đường Bất Ly khoanh tay, bày ra khí thế của một hương quân Đường công phủ.

“Chu Uẩn Khanh.”

Thư sinh nói: “Uẩn trong Uẩn Tàng, Khanh trong Khách Khanh.”

“Quả là một cái tên hay.”

Đường Bất Ly vung tay, lập tức có người hầu đưa lên một xấp giấy dày tầm một xích [1] đến, nện lên bàn vang một tiếng, làm tốc lớp bụi mỏng trên đó.

[1] Xích: Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng ⅓ mét.

Đó là toàn bộ sách nàng ta phải chép phạt được tích góp trong một tháng, một chữ cũng chưa động đến.

“Trước buổi trưa ngày mai cần phải chép xong từng này…”

Một chồng dày như vậy, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó có thể chép xong được trong một đêm. Lương tâm của Đường Bất Ly bỗng trỗi dậy, nàng ta ậm ừ sửa lời nói: “Thôi thôi, ngươi có thể chép được bao nhiêu thì cứ chép chừng đấy. Đây là chữ của ta…”

Bên trên hai hàng chữ “Nội huấn” trong tờ giấy Tuyên là một con rùa đuôi dài bắt mắt mà nàng ta vẽ ra trong lúc buồn chán…

“……”

Đường Bất Ly bình tĩnh xé hình con rùa đi, vo tròn lại rồi ném thẳng vào sọt rác: “Không cần bắt chước y hệt chữ của bản hương quân, nét giông giống thôi là được rồi.”

Dứt lời, nàng ta vỗ tờ giấy trên bàn, còn hào sảng đặt xuống hai thỏi bạc.

Hôm sau.

Chuyện đầu tiên lão thái quân làm sau khi bái phật trở về phủ là gọi cháu gái lại kiểm tra việc chép phạt của nàng ta.

Đường Bất Ly không tình nguyện mà bước từng bước nhỏ chạy tới sảnh chính, vừa nghĩ xem chút nữa làm cách nào để có thể qua loa lấy lệ, vừa lo lắng: Chu Uẩn Khanh kia cả một đêm không có động tĩnh gì, sẽ không ôm tiền chạy trốn chứ?

Khi nàng ta còn đang ngơ ngác thì đã thấy người hầu từ cửa nách chạy như bay đến, ôm một chồng giấy thật dày nói: “Đến rồi ạ, đến rồi ạ! Hương quân, đều chép xong hết rồi!”

“Chép xong hết rồi sao?”

Đường Bất Ly ngạc nhiên, tiểu tử Chu Uẩn Khanh này chỉ dùng tám canh giờ đã sao chép được hết số sách mà nàng ta phải chép trong một tháng!

Nàng ta vội vàng lật xem chồng giấy vừa được đem đến kia, không những không thiếu một tờ nào, mà nét chữ viết bằng bút lông cũng giống y như đúc với chữ thường ngày của nàng ta.

Tổ mẫu cũng chưa chắc sẽ nhìn ra được.

Đường Bất Ly cảm thấy, hình như nàng ta nhặt được bảo vật rồi.

2.

Đường Bất Ly đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, tổ mẫu đã không còn nữa, nàng ta bơ vơ không còn nơi nương tựa, phải nghe theo mợ an bài, gả cho một người có xuất thân gia tộc hiển hách.

Trước khi cưới mợ cùng bà mối tâng bốc ba hoa chích chòe cái tên con nhà quyền quý kia lên đến mức thế gian không thể có người thứ hai, nhưng tới chừng cưới xong mới phát hiện người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa, là một người tham lam rượu chè, sắc đẹp, bất tài, vô tích sự.

Bỗng một ngày say rượu, phu quân của nàng ta đã lỡ nhục mạ Nhiếp chính vương, thế là bị kéo vào Đại Lý Tự chịu hình phạt, sống chết còn chưa biết.

Liên hôn với gia đình nhà cao cửa rộng đã kéo theo quá nhiều ích lợi liên quan, chồng nàng ta chết là chuyện nhỏ, liên lụy cả nhà mới là chuyện lớn. Trong giấc mơ, Đường Bất Ly không còn con đường nào khác, chỉ có thể mặt dày đi cầu xin người của Đại Lý Tự để tìm hiểu tin tức.

Vị quan lớn ngồi ở trên cùng là người có gương mặt trong trẻo quen thuộc nhưng lại vô cùng lạnh lùng, mặc một bộ quan bào màu đỏ sẫm chỉnh tề đến mức không hề có một nếp gấp nào.

Còn nàng ta thì búi tóc theo kiểu phụ nữ đã có chồng, như một khối đá đã bị vận mệnh mài giũa đi góc cạnh, không còn sự kiêu ngạo sắc sảo của thời khuê các.

Hai năm qua đi, đổi lại người nhếch nhác lại là nàng.

Đường Bất Ly cảm thấy hổ thẹn, cắn môi quỳ xuống, buông bỏ hết sự tự tôn cầu xin Chu Uẩn Khanh giơ cao đánh khẽ, xử nhẹ tội cho. Nàng ta không muốn bị tên trượng phu ngu xuẩn kia liên lụy, không muốn phải sung nhập Giáo Phường Ti làm nô lệ…

“Tội chết của tôn phu [2] đã được định, không còn cách nào sửa đổi.”

[2] Tôn phu: cách gọi chồng người khác với vẻ khách sáo, tương tự tôn huynh, tôn phụ,...

Trong giấc mơ, cảm giác vô cùng lo lắng và áp bức rất rõ ràng, nàng ta cảm giác được ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia vẫn luôn dừng ở đầu vai của nàng ta, ép tới mức nàng không dám ngẩng đầu lên.

Hình ảnh đột nhiên quay cuồng, vô số mảnh vỡ mơ hồ thoáng qua như đèn kéo quân.

Chờ đến khi cảnh trong mơ rõ ràng lại một lần nữa cũng là lúc Đường Bất Ly đã nằm ở giữa một màn trướng tối đen, trong ánh mắt kiên quyết kia phản chiếu khuôn mặt tuấn tú đã ửng đỏ.

“Có biết luật pháp đương triều, tội phản tặc sẽ bị xử trí như thế nào không?”

Tiếng nói của hắn nhuốm đầy ác ý, ánh mắt đấu tranh, trong miệng kể ra những hình luật lạnh như băng, nhưng thân thể thì đáp lại như lửa nóng.

Đường Bất Ly bị giật mình mà tỉnh lại, gương mặt nóng ran đến mức gần như có thể làm ra được một chiếc bánh bột ngô.

Nàng ta bụm mặt, không thể tin được mình đã mơ thấy cái gì.

Nàng ta đã thành thân, trượng phu phạm tội, cả nhà sắp bị xét xử phải đi lưu đày. Nàng ta đi cầu xin Thiếu Khanh của Đại Lý Tự - người chủ thẩm án lần này, mà Thiếu Khanh kia lại là thư sinh nghèo kiết xác làm người chép sách trong phủ nàng ta, đã thế nàng ta còn cùng hắn làm một ít chuyện không biết xấu hổ…

Đường Bất Ly cảm thấy bản thân bị trúng tà rồi.

“Ta khinh! Đúng là không biết xấu hổ!”

Nàng cũng không biết mình đang phỉ nhổ ai, ngửa mặt nằm im trong chốc lát, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Chu Uẩn Khanh kia là một con mọt sách, chính là một cái tượng băng vô tình vô dục, sao lại có thể…

Một khi hạt giống tò mò được chôn sâu trong lòng, thì nó sẽ nhanh chóng chui từ dưới đất lên, sinh sôi nảy mầm.

3.

Chu Uẩn Khanh vẫn mặc một bộ áo thư sinh màu xanh đã đã sờn đến bạc trắng như cũ, nhưng nó được giặt rất sạch sẽ, không những không có cảm giác nghèo túng chật vật mà trái lại còn toát lên cảm như một cây trúc nhọn vươn thẳng mang đầy khí chất cao thượng.

Hắn đứng ở ven tường đưa lưng về phía Đường Bất Ly, trên tường dán đầy những tờ giấy Tuyên Thành khổ lớn, nâng bút chấm mực để viết một tờ phú văn mạnh mẽ dạt dào.

Viết hơn một ngàn chữ hết sức lưu loát, bao phủ toàn bộ mặt bức tường, rồng rắn uốn lượn múa bay, thật sự rất đáng kinh ngạc.

Chu Uẩn Khanh là người đàn ông im lặng trong trẻo đến mức không thú vị, nhưng khi hắn trầm mê trong biển nghiên mực và hàn lâm, thân hình thẳng tắp trong trẻo lại như ẩn chứa sức mạnh vô cùng tận, phát ra hào quang chói mắt.

Hắn viết xuống một nét bút cuối cùng, đứng trước bức tường bị bao phủ bởi phú văn xem xét, như là một tiên nhân đang quan sát biển mây nơi dãy núi.

Đó là thế giới mà hắn thuộc về.

Hắn đứng im lặng thật lâu, mực nước nhỏ từ ngòi bút rơi xuống gạch, bắn tung tóe thành một đóa mai bằng mực.

Đường Bất Ly bị cuốn hút bởi hình ảnh đó, sách vở đang ôm trong ngực rơi xuống, vang lên một tiếng “rầm” đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Chu Uẩn Khanh gác bút lên bàn bàn, chắp tay hành lễ với nàng ta.

Hào quang tan đi, lại khôi phục bộ dạng chất phác khiêm tốn trước kia.

“Chuyện là, hôm nay phải làm bài tập. Trước ngày mai, phải viết một bài về những điều đã cảm ngộ được.”

Đường Bất Ly nhặt quyển sách “Từ nghĩa” đã được tổ mẫu giao cho lên, đưa đến trước mặt Chu Uẩn Khanh, tiện tay đưa thêm một thỏi bạc.

Nàng ta ra tay rất rộng rãi, Chu Uẩn Khanh cũng chẳng nhìn thêm lần nào, chỉ trở lại sau bàn, cầm bút chấm mực viết lên.

Đường Bất Ly không rời đi, nghiêng đầu nhìn một hồi mới phát hiện hắn đang viết cảm ngộ “Từ nghĩa” một cách liền mạch lưu loát, cả thời gian tạm dừng suy tư cũng không có.

Đường Bất Ly hết sức chấn động, hỏi: “Ngươi không cần đọc sách sao?”

“Từng đọc rồi.”

Chu Uẩn Khanh nói ngắn gọn: “Ghi tạc trong lòng.”

Hắn không thể mua quá nhiều sách vở, trong thời gian mượn sách cố sức nhớ kỹ nội dung vào trong trí nhớ, trong bụng đã sớm có nghìn chữ, nhớ kỹ trong lòng.

“Ngươi lợi hại ghê.”

Đường Bất Ly trời sinh tính ngay thẳng, cũng không tiết kiệm lời khen bao giờ, “Ta có một người bạn tốt nơi khuê các, cô ấy cũng có bản lĩnh xem qua là nhớ, nếu có cơ hội, các ngươi có thể so tài một lần xem sao.”

Chu Uẩn Khanh chuyên tâm viết, vẫn chưa trả lời.

Hắn không hề hứng thú với những thứ không phải là sách vở, chỉ khi nói tới hình phạt luật pháp, miệng lưỡi hắn mới có thể nói lưu loát êm tai.

Đường Bất Ly không khỏi tò mò, chàng trai không biết tình thú trước mắt thật sự sẽ là một tên Thiếu Khanh Đại Lý Tự khi lên giường chẳng còn chút lễ giáo nào hay sao?

Nàng ta chống cằm bằng một tay, nhìn chằm chằm hắn nhìn hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Ngươi, đã có thê thất thông phòng chưa?”

Chu Uẩn Khanh không thèm nhấc mắt: “Không có.”

“Không có vị hôn thê hoặc hồng nhan tri kỷ à?”

“Không có.”

Dù Đường Bất Ly có hỏi như thế nào, hắn đều là một câu “Không có”.

Đường Bất Ly không khỏi nhớ tới giấc mộng kia, hắn không giống như là người háo sắc mà, sao lại…

Nàng ta dừng việc suy nghĩ tới hình ảnh nguy hiểm, hắng giọng nói: “Ta hỏi ngươi cái này, nếu nhà chồng của một nữ tử phạm tội, làm liên lụy tới nàng. Nàng đi cầu người chủ thẩm cho nàng một con đường, sau đó…”

Nàng ta lại kho khan một cái, sau đó ậm ừ nói trước cái nhìn đầy nghi hoặc của Chu Uẩn Khanh: “Sau đó không biết vì sao, ngủ chung với nhau… Ờm, loại tình huống này thì được tính là thế nào?”

Vừa nghe đến mấy chuyện luật pháp, Chu Uẩn Khanh lại hứng thú.

“Nữ tử tự nguyện?”

“Hẳn là… Có thể, là tự nguyện đi ha.”

“Đó là cùng nhau gian dâm.”

Chu Uẩn Khanh nghiêm trang nói, “Theo luật pháp của triều đình, hai bên bị phạt hai mươi trượng, ở tù ba năm. Nếu lấy sắc hối lộ, người chủ trì thẩm vấn bóp méo án kiện, hình phạt sẽ nặng hơn, sau khi bị cách chức thì lưu đày một ngàn dặm.”

“…”

Đường Bất Ly chưa từ bỏ ý định, “Nếu ngươi chính là người chủ thẩm kia thì sao?”

“Không thể.”

Lần này Chu Uẩn Khanh trả lời cực kỳ nhanh chóng và chắc chắn: “Nếu ta là người chủ thẩm kia, ta chắc chắn sẽ chấp pháp một cách công bằng, đánh đuổi nữ tử có ý đồ đút lót kia ra ngoài cửa.”

Đường Bất Ly bỗng cảm thấy uất ức và tức giận.

Nhưng sau khi nhịn một lúc lâu mà nàng ta cũng không biết nên phản bác từ chỗ nào, dẫu gì giấc mộng kia vốn không hề tồn tại, không thể coi là thật.

Nàng ta nhướng mày nói: “Ta không tin ngươi sẽ không động tình với nữ sắc.”

“Sẽ không.” Chu Uẩn Khanh nói.

Hắn càng tương phản với người trong mộng, Đường Bất Ly càng là hoài nghi hắn đang ra vẻ thanh cao.

Thanh Bình hương quân quen thói bướng bỉnh, cũng không phải là tính tình an phận, hễ là việc khiến nàng ta tò mò thì dù có đánh vỡ nồi đất cũng phải hỏi đến cùng.

“Như vậy thì sao?”

Đường Bất Ly ghé vào trên bàn, thổi thổi hơi về phía hắn.

Thiếu nữ mặc bộ quần áo bằng nhung đỏ thẫm, bên hông treo roi vàng cùng lục lạc, sống trong nhung lụa, kiêu căng giống như là ánh mặt trời giữa hè.

Mi mắt Chu Uẩn Khanh run lên, bút viết không ngừng.

“Còn như vậy?” Đường Bất Ly đè tay hắn lại.

Ngón tay thư sinh thon dài, lòng bàn tay có vết chai do cầm bút hơi mỏng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó.

Chu Uẩn Khanh viết không nổi nữa, giương mắt nhìn nàng.

Đôi mắt hắn phản chiếu ánh sáng, là màu hổ phách rất nhẹ, tới gần mới thấy toát lên cảm giác mát lạnh rung động lòng người.

“Như vậy nữa?”

Trong một chớp mắt ma xui quỷ khiến, Đường Bất Ly nhanh chóng hôn một cái lên má hắn, tựa như trong mộng.

Hôn gì chứ, phải nói là động mạnh vào mới đúng, mũi nàng ta đụng vào gương mặt hắn đến mức bị đau.

Bút viết quệt thành một nét mực dài từ đầu đến cuối trang giấy Tuyên Thành.

Gió thổi vào từ cánh cửa khép hờ, cuốn những tờ giấy Tuyên dán trên đó bay tốc lên rần rật, mùi thơm của mực bay lơ lửng trong không khí.

Chu Vân Thanh sửng sốt, sắc mặt phẳng lặng như nước, nhưng bụng đột nhiên thắt lại.

Đến lúc Đường Bất Ly phản ứng lại được việc mình đã làm, sự nóng nảy đùa cợt trong suy nghĩ tan đi, chỉ còn lại sự xấu hổ vô tận.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí đọng lại.

Nàng ta đột nhiên đứng dậy lui về phía sau một bước, dùng sức xoa xoa môi, chạy trối chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp