Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 111: Trao đổi linh hồn (4)


1 tháng

trướctiếp

Phù sinh nhất mộng

1

Ngu Linh Tê còn chưa hiểu hết tình hình hiện tại.

Ninh Ân là Ninh Ân, dù nàng trọng sinh nhưng nàng vẫn là Ngu Linh Tê, không thể phân liệt thành hai linh hồn tồn tại ở cùng một thời không.

“Vậy, chàng định thức mãi thế này?”

Ngu Linh Tê lo cho cái tính bướng bỉnh của hắn: “Một người không ngủ không nghỉ cùng lắm là 10 ngày, sau 10 ngày tinh thần sẽ suy sụp mà chết. Nếu chàng chết rồi, cái gì cũng không còn nữa.”

Ninh Ân không ngủ một ngày một đêm, sắc mặt không tốt nhưng đôi mắt đen vẫn minh mẫn.

“Ninh Ân của thế giới này sẽ trở về, hắn sẽ đoạt quyền chi phối cơ thể này với bổn vương.”

Có vẻ hắn rất mong đợi, vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt: “Linh Tê đoán thử xem, có khi nào ta và hắn sẽ gặp nhau trong thế giới tinh thần không?”

Ngu Linh Tê thử tưởng tượng, nếu hai Ninh Ân không cùng một thời không gặp nhau...Không, nàng không dám nghĩ tiếp.

Cũng không thể tưởng tượng nổi!

Ninh Ân vươn tay lấy một nhành đan quế trong bình sứ ra, không chút để ý mà mân mê nhánh cây: “Theo suy đoán đêm qua của bổn vương, vận mệnh thay đổi vì Ngu Linh Tê trọng sinh giống như phần nhánh cây này, chia thành các nhánh nhỏ.”

Hắn vò ở mối liên kết giữa hai nhánh, tiếng ‘răng rắc’ vang lên, hắn thản nhiên nói: “Nhánh cây của bổn vương hư rồi, sao lại không giành lấy một nhánh, chiếm làm của riêng.”

Nhành đan quế đỏ cam bị nghiền nát giữa bàn tay hắn, Ngu Linh Tê im lặng không nói gì.

Nàng cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân kết quả, trầm ngâm: “Nên chàng muốn giết ‘chàng’ trước khi trở về thế giới cũ để chiếm lấy cơ thể này?”

“Không tệ.”

“Nếu chàng ở lại đây thì thế giới của kiếp trước sẽ phải làm sao?”

“...” Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu.

Chỉ trong chớp mắt, Ngu Linh Tê lại thấy được nét đau thương trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia.

“Thế giới đó đã không còn Linh Tê.”

Ninh Ân cắm nhành đan quế tàn tạ vào bình sứ, ngửa đầu dựa vào giường: “Bổn vương không thể đánh mất nàng một lần nữa, Linh Tê.”

Hắn híp mắt, nhếch môi, giọng nói lại lạnh lẽo như nước giếng. Không cam lòng, chấp niệm thành ma.

Nếu có thể, hắn bằng lòng làm thế thân của ‘hắn’, làm cái bóng của Linh Tê.

“Nếu chàng cứ không ngủ không nghỉ như thế, chém giết chính mình trong tâm trí thì ta phải làm sao? Nếu chàng ngủ mãi không tỉnh thì ta phải làm sao đây?”

Hốc mắt Ngu Linh Tê ẩm ướt, dịu dàng nói: “Ta cũng không muốn mất chàng một lần nữa, Ninh Ân.”

Ninh Ân nhìn nàng, con ngươi đen nhánh ngưng tụ thành một mảnh u ám.

Sự ích kỷ, ác độc của hắn cũng không thể chống lại một câu nghẹn ngào ‘ta phải làm sao’ của nàng.

Ngu Linh Tê bỗng hiểu, chấp niệm của hắn bắt đầu từ đâu.

“Mở túi hương của chàng ra mà nhìn, bên trong có lời ta luôn muốn nói với chàng.”

Nàng hít sâu một hơi, đề nghị.

Lúc lâu sau, Ninh Ân nhìn xuống bên hông, cởi túi thơm xuống, mở ra.

Hai hạt đậu đỏ, một tờ giấy nhỏ.

[Hai kiếp may mắn, không hối hận gặp được chàng]

Ninh Ân im lặng, nhìn hai chữ ‘hai kiếp’ một lúc lâu, hỏi: “Vì sao không hối hận? Nàng vốn nên hận bổn vương.”

Bởi vì hắn đã nếm trải cảm giác mất đi, hiểu sự hối hận khi bỏ lỡ nên mới không từ thủ đoạn muốn ở lại nơi này.

“Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta chưa từng hận chàng cũng không hối hận khi gặp được chàng.”

Ngu Linh Tê để đôi giày chưa làm xong qua một bên, kiên định nói với hắn.

Trong lòng nàng, Ninh Ân là Ninh Ân, hai kiếp nhưng là một người.

Đôi mắt Ninh Ân chuyển động.

Ngu Linh Tê nói: “Vì thế, chàng đừng hối hận cũng đừng tự trách. Từ sinh đến chết, vì chết nên mới sinh, trong mộng ngoài mộng nhân quả tuần hoàn, trước sau gì cũng là chàng.”

Kiếp trước kiếp này, từ đầu đến cuối không phải nhánh cây gì đó mà là vòng đi vòng lại, trước sau viên mãn.

2

Mưa tạnh, sắc trời sẩm tối.

Vệ Thất chống gậy, bấm vào cơ quan, lưỡi dao sắc bén xuất hiện, chạm vào gạch lát nền.

“Trước khi rời đi, ta sẽ phá hủy cơ thể này, Ninh Ân của thế giới này chắc chắn sẽ không thể trở về.”

Vệ Thất chỉ vào tay cầm ngọc, giải thích kế hoạch cho nàng: “Ta đã sắp xếp xong hậu sự. Sau khi cơ thể này chết đi, tất cả tài sản và quyền lực của vương phủ sẽ được giao vào tay Tuế Tuế, có thể bảo đảm Tuế Tuế một đời bình an giàu có, chẳng phải hơn hẳn việc phụ thuộc vào cơ thể này?”

Ngu Linh Tê chỉ lắc đầu: “Nếu Vương gia là kẻ ác thì tại sao sau khi ta trọng sinh lại cứu hắn? Chắc chắn có hiểu lầm ta vẫn chưa biết được.”

Vệ Thất giật mình, đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến.

Tuế Tuế là một người ân oán rõ ràng, nếu Ninh Ân của kiếp trước đối xử với nàng quá tệ thì nàng không có lý do gì để buông bỏ thù hận, yêu hắn.

“Vì thế ta muốn tự mình tìm hiểu. Ta muốn xem Vương gia giấu giếm tâm tư gì dưới thân xác chứa đầy gai nhọn lạnh lùng.”

Ngu Linh Tê mỉm cười: “Lạ thật, sau khi gặp được huynh, ta không còn sợ Vương gia nữa.”

Vệ Thất bình tĩnh lại: “Không hối hận?”

“Không hối hận.”

Đôi mắt Ngu Linh Tê chứa đựng sự dịu dàng, nhẫn nhịn. Nàng kiên định: “Cảm ơn huynh đã nói với ta nhưng điều đó, để ta biết được một tương lai tốt đẹp. Dù kiếp này có xảy ra chuyện gì, ta vẫn không bao giờ hối hận.”

Bởi vì sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng.

Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, đôi mắt nàng sáng ngời.

Vệ Thất ấn vào gậy chống, thu lưỡi dao về.

“Vất vả một ngày một đêm, Vương gia ngủ đi.” Ngu Linh Tê nói.

Vệ Thất không nhắm mắt, hắn muốn nói gì đó, làm thêm điều gì đó.

“Đừng lo cho ta.”

Ngu Linh Tê vươn tay che mắt hắn, dỗ dành: “Ngủ đi.”

Màn đêm dịu dàng che phủ mắt hắn, Vệ Thất trừng mắt một lúc rồi từ từ khép mi.

3

Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, gió thu cuốn lá vàng phủ khắp đình.

Bên cửa sổ tẩm điện, Ninh Ân rót cho mình một ly rượu, thả hai quả mơ bột ớt vào trong.

Ngu Linh Tê tưởng ly đó là của nàng, ai ngờ Ninh Ân lại nâng ly, đưa đến bên môi hắn.

“Chàng không sợ cay à?”

Ngu Linh Tê tò mò.

Nếu thật sự là Ninh Ân của kiếp trước thì hắn không thể ăn cay mới đúng.

Ninh Ân mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch, buông ly rượu đã trống không, nói: “Đã quen rồi.”

Sau khi nàng rời đi vào tháng tám, hắn chỉ có thể dựa vào vị cay này để nhớ về nhiệt độ cơ thể của nàng, mở mắt đến bình minh.

Hắn vuốt ve miệng ly, nhìn chằm chằm Ngu Linh Tê dang xe chỉ luồn kim. Mò mẫm bẻ đầu ngón tay, chống đầu hỏi nàng: “’Hắn’ có tốt với nàng không?”

Ngu Linh Tê biết ‘hắn’ trong miệng Ninh Ân là ai, nói: “Chàng đối xử với ta rất tốt.”

Ninh Ân nhướng mày, cũng không bắt bẻ nàng.

“Tốt như thế nào?”

“Tuy bụng dạ chàng xấu xa nhưng đến lúc quan trọng, chàng sẽ ra tay cứu ta. Lúc vui vẻ thì hận không thể cắt máu thịt của người khác để tặng cho ta. Dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình ‘Ngu Linh Tê’.”

Ngu Linh Tê kể rất nhiều chuyện, lúc nàng kể lại, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.

Như nghĩ đến điều gì đó, nàng đặt công việc trong tay xuống, cười nói: “Kiếp trước cũng là như vậy, không phải sao? Nếu không có chàng, không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi.”

“Nhưng Linh Tê vẫn…”

Hắn mím môi, không muốn nhắc tới chữ kia.

Ngu Linh Tê không tiếp tục chủ đề nặng nề này nữa, nàng khâu phần mặt giày với đế giày, cắt chỉ, đặt lên giá đỡ bằng gỗ, sau đó chỉnh lại một chút, nói: “Xong rồi.”

Hoa văn trên giày không khác kiếp trước một chút nào ——

Là hắn làm bẩn, nhưng lại không có cơ hội đòi một đôi ủng da mới.

“Vương gia cần ta giúp mang vào sao?” Ngu Linh Tê nháy mắt mấy cái, cố ý đổi xưng hô.

Ninh Ân bật cười, cầm lấy đôi ủng, vuốt ve chúng trước khi tự mình mang vào.

Hắn đi tới đi lui trong điện không biết mệt mỏi, vừa giống như đang thử giày, lại vừa giống đang cảm nhận đôi chân khỏe mạnh.

Một lúc lâu sau hắn mới quay lại ngồi cạnh Ngu Linh Tê.

Chỉ là ngồi lặng yên ở đó, nhìn hoàng hôn từ từ lặn xuống sau mái nhà, giống như muốn nhìn lại tất cả mọi chuyện của hai kiếp.

Dần dần, thân hình của hắn ngã xuống, nằm lên đầu gối Ngu Linh Tê.

“Bản vương không muốn trở về.”

Trong mắt hắn nổi đầy tơ máu, như một đứa trẻ bướng bỉnh, lẩm bẩm: “Thế giới đó quá lạnh, bản vương không muốn trở về.”

Nếu như có thể, hắn vẫn muốn giết tên “Ninh Ân” đó.

Nhưng lỡ như hắn không thể ở lại thì sao? Để Linh Tê sống một mình như kiếp trước của hắn sao?

Sao hắn nỡ.

“Linh Tê…”

Ninh Ân vươn tay ra như muốn bắt lấy một tia sáng, hắn nhỏ giọng cười nói: “Thật sự muốn bắt lại nàng.”

Ngu Tinh Tê không nói gì, nàng chỉ rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen buông xõa của hắn.

Lá đỏ trong điện rơi xuống, hắn ngắm nhìn Ngu Linh Tê thật sâu, dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, đôi mắt từ từ khép lại.

Ninh Ân có thể kéo dài thêm thời gian mà không ngủ, nhưng hắn lại nhắm mắt.

Có thể chết trong vòng tay Linh Tê là niềm vinh hạnh lớn lao của hắn.

4

Sự tái sinh của tên điên lớn.

Ninh Ân đứng trong bóng tối vô tận, thấy được một "mình" khác.

Hai người đối mặt như đang soi gương, đều mang theo vẻ đẹp lạnh lùng.

Ninh Ân biết tên đó muốn giết mình, cũng như mình muốn giết tên đó.

Ninh Ân nhấc chân lên, đối phương cũng đồng thời cất bước, càng ngày càng gần, thời gian và không gian vặn vẹo lôi kéo trên người bọn hắn.

“Vương gia?”

Hắn nghe thấy giọng nói của Linh Tê.

“Ninh Ân?”

“Tên kia” cũng nghe thấy giọng nói của Tuế Tuế.

Hai người lướt qua nhau, như thể xuyên qua một tấm gương, chạy về phía thế giới của mình.

Cơn đau quen thuộc từ chân trái nhói lên nhưng Ninh Ân lại không để ý mà chạy thẳng về hướng phát ra âm thanh ——

Sau đó, đột ngột rơi xuống.

......

Khi mở mắt, tia sáng mờ nhạt xuyên qua tấm bình phong, trong không khí thoang thoảng hương trà quen thuộc.

Phía sau án kỷ, Ngu Linh Tê khuỵu gối ngồi nghiêm chỉnh, tóc được vén lên lộ ra cần cổ xinh đẹp, nhưng đầu lại vô cùng mệt mỏi.

Cho dù là trang điểm hay khí chất, đều là dáng vẻ hắn quen thuộc nhất.

Ninh Ân yên lặng nhìn Ngu Linh Tê, ánh mắt giống như đầm sâu không đáy, giống như làn sương mù trải dài hai thế giới.

Hắn cầm cây thủ trượng bên giường, đứng dậy đi tới bên cạnh Ngu Linh Tê, vươn tay chạm vào gương mặt ấm áp của cô.

Ngu Linh Tê bừng tỉnh ngay lập tức, mi mắt run run, mờ mịt nói: “Vương gia?”

Ha, ngay cả giọng nói của nàng cũng giống như trước đây.

Không phải trở lại mật thất, cũng không có giường băng lạnh giá, hắn quay về thời điểm Linh Tê vẫn còn sống.

Trái tim vốn đã chết của Ninh Ân lần nữa đập trở lại, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Thủ trượng rơi trên mặt đất, hắn đưa tay ôm nàng, giam nàng thật chặt trong lòng.

“Bắt được nàng rồi.” Hắn cười nói.

Ngu Linh Tê có chút mông lung.

Vừa rồi nàng có một giấc mộng dài, trong mộng vương gia thay nàng xử trí một nhà di phụ hám lợi, còn nói với nàng rất nhiều lời ngọt ngào.

Tỉnh lại sau giấc mộng, chờ đợi nàng không phải là vương gia tâm tình bất định, mà là một cái ôm chặt đến mức gần như nghẹt thở...

Có lẽ là do giấc mộng vừa rồi, Ngu Linh Tê có cảm giác không thể giải thích mối quan hệ giữa nàng với vương gia, sự tin tưởng và thân mật như thể trời sinh.

“Được rồi.”

Cũng vì thế, nàng mỉm cười, vươn tay vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn.

“À đúng rồi. Hôm qua mùng tám tháng tám, là kỉ niệm tròn một năm quen biết của ta với Vương gia nên ta đã thêu túi thơm.”

Nói đến đây, giọng Ngu Linh Tê nhỏ lại: “Nhưng không quen tay, hình thêu rất xấu xí…”

Nàng còn chưa có nói xong, Ninh Ân đã nhéo gáy nàng một cái, mạnh mẽ nói: “Lấy ra đi.”

Đường may túi thơm xiêu vẹo, vẫn xấu như vậy.

Nhưng Ninh Ân cười đến vui vẻ, hắn treo túi thơm ở bên hông.

Đáy mắt Linh Tê hiện lên ánh sáng rực rỡ chưa từng có.

Một đời này, hắn phải nắm thật chặt, không bao giờ buông ra.

(Năm) Tên điên nhỏ tỉnh mộng.

Trong đầu nhói lên cơn đau.

“Ninh Ân… Ninh Ân?”

Giọng nói Ngu Linh Tê từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ hơn.

Ninh Ân đột nhiên mở mắt, bài trí quen thuộc của tẩm điện phủ Tĩnh Vương hiện ra trước mắt, nhìn sang bên kia chính là vẻ mặt không tỉnh táo của Tuế Tuế.

Hắn trở về rồi.

“Gặp ác mộng sao?”

Ngu Linh Tê đi qua, lo lắng vuốt ve lông mày hắn.

Ninh Ân nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên ôm chặt lấy nàng.

“Gặp ác mộng.”

Hắn khàn khàn nói: “Mơ thấy trước kia ta đối xử với Tuế Tuế không tốt.”

Trước khi rơi vào hư không, dường như Ninh Ân trải qua một đoạn ký ức vô cùng dài.

Hắn nhìn thấy, mùng tám tháng tám, mỹ nhân mặc đồ đỏ bị kiệu đưa vào trong phủ, nhìn thấy sự ẩn nhẫn và cẩn trọng của nàng ngày này qua ngày khác, cũng nhìn thấy máu đen phun ra và...

Và chiếc giường băng vô thanh vô tức tĩnh mịch.

Những hình ảnh kia vô cùng chân thực, chân thực đến nỗi chỉ cần nghĩ lại một chút thôi trái tim đã đau như muốn nứt ra.

Nói đến mộng, đêm qua Ngu Linh Tê cũng có một giấc mộng kỳ quái.

Nàng mơ thấy kiếp trước, sau khi chết không lâu, Ninh Ân đốt phủ Nhiếp Chính vương, cùng cô uống thuốc độc sau đó cùng nằm trên chiếc giường băng lạnh lẽo.

Mộng thấy hắn đi vào thế giới này, nói với nàng, hắn muốn ở lại, hắn không muốn trở về thế giới không có Linh Tê.

Biết rõ là mộng, nhưng hốc mắt nàng vẫn chua xót. Nàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng đang mím chặt của Ninh Ân.

Hai người dựa vào nhau sưởi ấm, cùng nhau thân mật, như thể chỉ bằng cách này, họ mới có thể chứng minh sự tồn tại của nhau.

“Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, Ninh Ân.”

Đôi mắt Ngu Linh Tê trong veo, nhịp thở không ổn định nói.

Ninh Ân nặng nề “Ừm” một tiếng sau đó trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.

Ngoài điện, lá đỏ chao nghiêng, nắng sớm tươi đẹp, thời gian vẫn trôi về phía trước.

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại hoàn thành, mọi người coi như không gian song song là được ~ Không phải chính tuyến nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp