Trước khi rời khỏi bệnh viện, Tô Gia Ngôn đã chú ý thấy Thời Dĩ An trang điểm lại. Lớp trang điểm hôm nay tỉ mỉ và tinh tế hơn mọi khi, đẹp đến nỗi không thể dời mắt.
Tô Gia Ngôn phải cực kỳ khắc chế.
Nếu không phải xung quanh có quá nhiều người, cậu thật sự muốn lao đến hôn chị một cái thật lâu.
Lúc Úc Noãn Khê bước vào nhà vệ sinh, cô nàng nhìn thấy ‘tình địch’ của mình đang dặm lại lớp trang điểm, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Đúng là Úc Noãn Khê có thù hằn với những cô gái tiếp cận Tô Gia Ngôn, càng là căm thù Thời Dĩ An, nhưng xuất thân và nền giáo dục mà cô được thừa hưởng không cho phép bản thân cô giở những thủ đoạn hèn hạ.
Thời Dĩ An trang điểm xong cũng xoay người đi, rồi bắt gặp Úc Noãn Khê ở lối rẽ ra ngoài.
“Cô và Gia Ngôn có quan hệ gì?”
Đối phương chặn cô lại.
Thời Dĩ An khoan thai lùi lại, vuốt tóc, rút khăn giấy trên tường lau hết nước còn đọng trên tay, ném vào thùng rác rồi mới mỉm cười, chậm rãi nói, lúc nói còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt soi mói của Úc Noãn Khê:
“Gia Ngôn là người yêu tôi.”
Lần đầu tiên cô gọi cậu thân mật như vậy, trong lòng hơi xấu hổ.
“Cậu ấy là vị hôn phu của tôi!”
“Thế thì đã sao? Hai người kết hôn rồi sao?” Thời Dĩ An cực kỳ khó chịu khi cô nàng này liên tục treo trên miệng mấy từ ‘vị hôn thê’, ‘vị hôn phu’. Huống hồ Tô Gia Ngôn đã giải thích rõ ràng rồi, là do đời ông bà nói lúc tán gẫu.
“Dù sao thì Gia Ngôn cũng chỉ chơi đùa với cô thôi, cuối cùng tôi vẫn sẽ trở thành vợ của cậu ấy.” Úc Noãn Khê hất mặt đầy kiêu ngạo, bày ra tư thế của kẻ chiến thắng.
Thời Dĩ An không rảnh đôi co, bèn lách qua một bên bỏ đi.
Úc Noãn Khê lại bổ thêm một câu: “Mà trông cô có vẻ lớn tuổi hơn bọn tôi, cô bao nhiêu tuổi?”
Thời Dĩ An không buồn đáp lại. Lại ám chỉ cô già, cô ghét nhất người khác nhấn mạnh tuổi tác của cô. Vốn dĩ cô chẳng thèm so đo với một cô nhóc, nhưng vẫn không kìm được lửa giận trong lòng, cười khẩy:
“Thế thì đã sao? Chẳng phải cậu ấy vẫn là người yêu tôi sao? Một kẻ không được yêu còn suốt ngày chiếm lấy thân phận không thuộc về mình, cô có thấy nực cười không hả?”
Nói xong, Thời Dĩ An mang theo tâm trạng bực bội đi về quán ăn.
Tô Gia Ngôn phát hiện tâm trạng của Thời Dĩ An từ lúc đi vệ sinh về không được tốt. Cậu bèn lặng lẽ gắp tôm, bóc vỏ rồi đặt vào bát cô.
Thời Dĩ An sở dĩ còn đang không vui, khi thấy những con tôm đỏ hồng, được bóc hết vỏ đặt trong bát mình, cô nhìn theo ngón tay người bóc, lướt đến khuôn mặt điển trai của Tô Gia Ngôn.
“Bạn gái, ăn tôm đi.”
Mây đen trong lòng đột nhiên tan hết, nhường chỗ cho ánh nắng rực rỡ.
Thời Dĩ An ghét nhất là bóc tôm, cô chê bẩn tay, dù đó là món cô thích nhất. Thế nên lần nào ăn cũng bắt Thời Dĩ Châu bóc. Ắt hẳn trong bữa ăn ở nhà cô đợt trước, cậu đã chú ý tới điều này.
Vậy là cô cười híp mắt, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn, bạn trai!”
Tình yêu là của riêng hai người họ, hà cớ gì cô lại để một người ngoài làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Từ nhà vệ sinh đi ra, mặt Úc Noãn Khê đã tức đến biến dạng.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn nhìn chằm chằm Tô Gia Ngôn, cậu ấy chưa từng yêu ai, thái độ không chỉ với cô, mà với tất cả các cô gái khác đều vô cùng lạnh lùng, đến nhìn còn chẳng buồn nhìn lấy một cái. Úc Noãn Khê cứ tưởng Tô Gia Ngôn không có hứng thú với yêu đương, chỉ chuyên tâm học hành, không ngờ cậu ấy có thể làm chuyện hoang đường như thế với loại phụ nữ này.
Cậu ấy cấm dục thuần khiết như thế, không ngờ lại bị…
Bị loại phụ nữ như chị ta nhúng chàm, còn là loại phụ nữ già nua…
Úc Noãn Khê còn đang chìm đắm trong những lời chửi rủa, điện thoại trong túi cô bỗng đổ chuông.
Người gọi đến là Tô Thời Nghi.
“A lô!”
“Ảnh chị chụp được ở đâu? Cô ta là gì với Gia Ngôn?”