Tô Gia Ngôn dắt Thời Dĩ An đến bàn ba người kia, những người còn lại cũng thức thời, gọi theo Vương Tinh Húc: “Chào chị dâu!”
Thời Dĩ An xấu hổ gật đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào và hân hoan. Họ gọi cô là ‘chị dâu’ đã chứng minh thân phận bạn gái Tô Gia Ngôn của cô rồi nhỉ?
“Ngồi đi, chị dâu, hôm nay em mời, đừng khách sáo!” Vương Tinh Húc kéo ghế cho Thời Dĩ An rồi hào phóng vỗ ngực.
Đồ ăn dần được mang ra, bữa ăn càng ăn càng náo nhiệt, Thời Dĩ An cũng quen dần với ba cậu nhóc kia, trò chuyện qua lại rất cởi mở. Suốt cả quá trình, Tô Gia Ngôn hóa thân thành người bạn trai mẫu mực, chu đáo, thỉnh thoảng quan sát Thời Dĩ An gặp món nào quá 2 lần, cậu sẽ chủ động gắp tiếp cho cô.
“Hiếm có dịp được gặp chị dâu, nào, chị dâu làm một ly soju nhé!” Vương Tinh Húc càng ăn càng hăng, bắt đầu mở rượu, còn không quên ‘quan tâm’ định rót cho Thời Dĩ An một chén. Lúc này, ánh mắt nhìn bạn gái trìu mến của Tô Gia Ngôn biến thành lưỡi dao, liếc sang nhìn cậu ta.
Vương Tinh Húc sợ sệt co rụt tay lại.
Bỗng, Tô Gia Ngôn thấy một hơi ấm phủ lên mu bàn tay mình. Cậu cúi xuống nhìn, thấy Thời Dĩ An đã đặt tay lên, cô vỗ nhẹ: “Không sao, hiếm khi tụ tập vui thế này, cứ rót đi.”
Vương Tinh Húc chớp chớp mắt, nhìn Tô Gia Ngôn.
Cậu chỉ đành thở dài, gật đầu: “Rót đi.”
Thế là Vương Tinh Húc rót cho Thời Dĩ An nửa chén, Tô Gia Ngôn một chén. Đến khi rót đầy đủ cả bàn, Vương thiếu gia bèn giơ cao chén rượu, đứng lên trịnh trọng nói: “Ba bọn em kính chị dâu và anh Ngôn một ly, chúc anh chị tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử! Cạn!”
Nói xong tự ngửa cổ dốc một phát hết luôn chén rượu.
Từ Hồng Minh và Đặng Vy ở bên cạnh ho nhẹ, thi nhau lên án:
“Tân hôn cái con khỉ gì vậy? Tên họ Vương này sợ chị dâu chưa đủ ngại à?”
“Chị dâu đừng để bụng nhé, Tinh Húc phát ngôn không đưa dữ liệu qua não xử lý.”
Thời Dĩ An che miệng cười, không lên tiếng. Ngược lại, Vương Tinh Húc vỗ đầu Từ Hồng Minh ngồi ngay cạnh, tức giận:
“Cái cậu hiểu cái rắm gì! Tôi đang chúc trước, chúc trước đấy! Đúng không, anh Ngôn?”
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Vương, sao có thể để người khác bôi tro vào mặt được. Vương Tinh Húc nghĩ thầm, cậu nhất định phải chữa ngưỡng, mà người chữa ngượng cho cậu ở đây chỉ có nhân vật chính thôi!
Lời chúc vừa nãy của Vương Tinh Húc rất được lòng Tô Gia Ngôn, thế nên cậu vui vẻ nhếch miệng cười, tự rót thêm một chén rượu nữa, giơ lên làm động tác mời Vương Tinh Húc, trước khi đưa chén lên miệng mới thốt lên một câu:
“Ừ, là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Cậu chắc chắn sẽ cưới cô, chỉ cần chờ cậu tốt nghiệp!
Thời Dĩ An ngồi bên cạnh tâm tư lại phức tạp.
Tên nhóc này, mới bao nhiêu tuổi đã tính chuyện cưới xin. Hai người vừa mới chính thức hẹn hò, nhắc đến chuyện này còn quá sớm. Huống hồ lúc tỏ tình, Thời Dĩ An chỉ nghĩ đến hiện tại, dẫu sao bọn họ chênh lệch không chỉ một, hai tuổi. Hai bên gia đình cũng chưa chắc sẽ đồng ý. Cô chỉ muốn trân trọng hiện tại, hưởng thụ hiện tại mà thôi.
Bên này, Úc Noãn Khê và bạn học ngồi ăn, dù cô đã cố tình để bạn học ngồi quay lưng ra phía cửa, nhưng vẫn có người phát hiện ra Tô Gia Ngôn và Thời Dĩ An, bèn quay sang châm chọc:
“Hoa khôi Úc, kia không phải Tô Gia Ngôn sao? Bên cạnh cậu ta hình như có một cô gái, trông quan hệ giữa họ khá thân mật.”
“Không lẽ là bạn gái?”
“Đã đến bước dẫn tới ra mắt anh em cùng phòng rồi, khẳng định là bạn gái.”
Úc Noãn Khê bực tức đập bàn: “Gia Ngôn không có bạn gái! Vợ tương lai của cậu ấy chỉ có thể là tôi!”
Một bạn học che miệng cười, cảm thấy hả hê vì cuối cùng cũng có thể sỉ nhục con thiên nga kiêu kì khó tính này: “Tuy bọn tôi biết là thế, nhưng quan hệ giữa hai người họ cũng không tầm thường, cậu phải để ý chút nhé!”
Úc Noãn Khê đứng dậy, giọng khó chịu: “Không cần cậu lo! Tôi đi vệ sinh một lát.”
Mấy cô nàng ngồi lại thấy Úc Noãn Khê ra khỏi quán ăn thì bĩu môi: “Ra vẻ cái gì! Người ta cũng đâu có công nhận cậu là vị hôn thê.”
“Đúng, chỉ có cậu ta cứ như con điên bám lấy người ta không buông.”
Thời Dĩ An ngồi lâu trước bếp nướng, mặt đã đổ một lớp dầu, cô muốn đi rửa lại cho sạch sẽ, bèn đẩy ghế đứng lên.
“Chị đi đâu?” Tô Gia Ngôn theo phản xạ nắm lấy tay cô.
“Chị đi vệ sinh một lát.”
Lời thốt ra thật tự nhiên: “Em đi cùng chị.”
Thời Dĩ An: “…”
Tô Gia Ngôn nói xong mới phát hiện ra mình hơi quấn người, không, phải nói là quá quấn Thời Dĩ An, cậu bèn hắng giọng: “Ý em là em dẫn đường cho chị, rồi chờ ở bên ngoài.”
Thời Dĩ An lắc đầu: “Nhóc con, quên mất chị là cựu sinh viên trường này rồi à? Chị biết chỗ mà, sẽ đi nhanh về nhanh.”
Dù không muốn nhưng Tô Gia Ngôn vẫn buông tay, để Thời Dĩ An tự đi.
Chờ người đi được một quãng, Đặng Vy chần chừ một lúc rồi lên tiếng:
“Anh Ngôn, anh có phát hiện ra mình rất dính chị dâu không? Ánh mắt ban nãy của anh cứ như muốn biến thành móc chìa khóa treo bên hông chị ấy, đi cùng đến khắp mọi nơi.”
Vương Tinh Húc hừ lạnh: “Ánh mắt đấy là muốn ăn chị dâu ngay lập tức, hiểu chưa?”
Tô Gia Ngôn hừ lạnh, liếc nhìn Vương Tinh Húc: “Kẻ độc thân như cậu thì hiểu đếch gì!”
Tô Gia Ngôn → Vương Tinh Húc: Knock Out!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT