Yêu Phải Tân Nương Giả Mạo

Chương 2.1


4 tháng


Nhâm Duẫn Dực giương mắt đờ đẫn không nói nên lời, những người khác ở nhà hàng cũng ngây cả người, tất cả đều im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô gái đang thong thả đi đến trước mặt anh.

Cô dâu mới này thật quá đáng sợ, vì cô ta mặc đồ có chút – chút hoa hòe hoặc nói dễ nghe chút, thực tế chút chính là A Hoa.

Cô ta mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng sọc ngang và áo sơmi lẫn lộn đủ màu sắc, lại phối với một chiếc váy dài có nền hoa đỏ thật to, cả người thật là lòe loẹt kinh khủng.

Nhưng mà cái này cũng không phải là chỗ ghê sợ nhất, ghê nhất là các vết nứt nhỏ trên gương mặt trang điểm dày của cô ta, cùng với đầu tóc rối tung, trên đỉnh đầu còn cài một bông hoa nhựa màu đỏ to như bàn tay tạo thành một kiểu tóc kỳ dị.

Trời ạ, cô gái này chắc không phải là người anh đang đợi mà là người điên trốn khỏi bệnh viện tâm thần đó chứ?

“Anh là Nhâm Duẫn Dực sao?”

Ông trời cứu anh, người điên này — không phải, cô gái này thật sự là người mà anh đang đợi, anh cố ý đi trễ 15 phút thì thậm chí cô dâu mới này còn trễ tới 30 phút! Vậy cũng quá đáng sợ đúng không?

“Này, anh không phải là người điếc chứ?” Cô dâu mới kinh dị nói.

“Không phải.” Anh cúi đầu nói, cảm thấy mắt kính trên sống mũi sắp rơi xuống, anh đưa tay đẩy nó lên, cố gắng ổn định kinh hãi vừa rồi.

“Vậy anh là Nhâm Duẫn Dực đối tượng xem mắt của tôi hôm nay sao?”

Anh gật gật đầu.

“Oa, thật là anh nha! Tôi thật không ngờ, sao anh lại có thể ghê như vậy chứ?” Cô vừa kéo mạnh cái ghế dựa ra ngồi xuống đối diện với anh, vừa dùng giọng điệu ăn to nói lớn gây ồn ào.

Bây giờ rốt cuộc là tình huống gì đây? Chuyện này thật quá buồn cười, nhìn cái bản mặt này của anh, vậy mà cô cũng dám “rùa cười ba ba không đuôi” chê anh ghê!

Muốn nói ghê, cô so với anh chỉ có hơn chứ không có kém được không? Cô nàng này rốt cuộc trước khi ra cửa có nhìn vào gương không, có thật sự nhìn dáng vẻ của chính mình trong gương chưa? Thật sự làm người ta không nói nên lời!

“Tôi tưởng là anh rất đẹp trai, cho nên mới đến nơi hẹn, bây giờ tôi có cảm giác mình bị lừa.” Cô dâu mới lớn tiếng nói.

Nhâm Duẫn Dực tiếp tục cúi đầu trầm mặc mà chống đỡ, bởi vì hôm nay anh muốn sắm vai nhân vật ngoài ngoại hình thấy ghê, tính cách còn hướng nội, ăn nói vụng về, cho nên anh mới không thể có người yêu, đành phải ngoan ngoãn nghe Ba Mẹ an bài đến cuộc hẹn xem mắt này.

“Cho nên nói thật, tôi không thích anh, anh căn bản là không xứng với tôi.” Cô bỗng nhiên nói. [Ten: *phụt* oahahahahahaha]

Nhâm Duẫn Dực nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô. Cô có thể đừng quá trực tiếp như vậy không?

Kết quả quả đương nhiên là mong muốn của anh, nhưng nói thật, anh không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, thuận lợi như vậy, kịch tính như vậy! Cô thậm chí ngồi xuống còn chưa đến một phút đồng hồ, cảm giác hình như có chút khẩn cấp muốn chấm dứt cuộc hẹn xem mắt “ấn tượng” này.

Trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì đó, anh bất giác khẽ rùng mình.

Chờ một chút, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng. Anh chớp mắt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại suy nghĩ thoáng qua khi nãy.

Vẻ ngoài của anh xấu và tính hướng nội, ăn nói vụng về cũng chỉ là đóng kịch mà thôi, trang phục khoa trương của cô cùng với cử chỉ không đâu ra đâu như vậy, không lẽ cũng đóng kịch để xuất hiện giống như anh sao?

Phải không? Nếu thật là vậy thì cách cô xuất hiện đúng là có kỹ năng cao siêu nha! Ha ha, việc này rất thú vị.

“Không có lời nào muốn nói sao? Tốt lắm, tôi đi đây.” Cô đứng thẳng dậy và nói.

“Chờ, chờ một chút.” Anh ấp úng mở miệng ngăn cản cô, “Tôi, chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau, không, không biết nhau, cô làm sao mà biết tôi, tôi không xứng với cô?” Để cô rời đi như vậy có vẻ chẳng thú vị gì cả.

“Bởi vì tôi thích trai đẹp.” Cô nhìn anh và dứt khoát nói, tưởng anh ta nghe vậy sẽ tự động rút lui, ai ngờ anh ta lại tranh luận.

“Nhưng mọi người đều nói tôi, tôi rất đẹp trai.” Anh tiếp tục tự giới thiệu bản thân với cách nói lắp bắp. Anh rất tò mò muốn biết nếu họ tiếp tục đấu nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì. [Ten: trời ơi ta muốn đứt cả ruột hahahaha… đang tự hỏi 3 ông kia lăn bò ở chốn nào =)))))]

Cô trừng anh, vẻ mặt biểu hiện như thể anh có phải là bị điên rồi không.

“Đó là người ta nói an ủi anh thôi.” Cô tàn nhẫn đả kích anh, đơn giản là không biết bản thân đã làm dấy lên sự tò mò và tính hiếu chiến của anh.

“Không phải.” Anh nhanh chóng lắc đầu, “Không, không tin tôi, tôi, tôi tháo kính xuống cho cô xem.” Nói xong, anh nhanh chóng tháo kính trên mũi xuống, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play