Yêu Phải Tân Nương Giả Mạo

Chương 1.2


4 tháng


“Dinh-dong, dinh-dong.”

Lúc chuông cửa vang lên, Nhâm Duẫn Dực đang đứng trước gương dùng một lượng lớn dung dịch tạo hình khuôn mặt.

Anh dùng mousse tạo lại kiểu tóc trên đỉnh đầu, đặc biệt là phần trước trán, sau đó cầm lược cẩn thận chải tóc ra hai bên thật thẳng, ở giữa rẻ một đường thẳng tắp, chia tóc thành hai bên trái phải đều nhau, sau đó dùng tay vuốt vuốt tóc tạo độ cong, ép ở hai bên trán.

Anh lui ra phía sau từng bước, nhìn chính mình trong gương, cảm thấy cứ như đang nhìn một cái thằng ngu ngốc.

Kiểu tóc của thằng ngốc phối với nơ cổ màu đỏ, cộng thêm bộ âu phục màu vàng đất — a, đúng rồi, còn mắt kính chưa đeo lên nữa.

Anh lấy mắt kính ở túi áo ra đeo vào, sau đó lại ngắm kỹ chính mình trong gương một lần nữa.

Tốt lắm, đủ quê mùa, đủ đần độn, đủ xấu xí, bằng cách này, chắc hẳn có thể khiến cho cô dâu kia sợ tới mức lập tức tông cửa bỏ chạy đúng không?

Anh không khỏi đắc chí giương cao khóe miệng, nhưng giây tiếp theo khóe miệng lại lập tức hạ xuống. Không thể cười như vậy được, loại nụ cười đắc ý pha chút hư hỏng này không hợp với một thằng ngốc, anh nhất định phải nhớ kỹ điều này mới được.

“Dinh-dong, dinh-dong.”

Chuông cửa vẫn còn vang ở phòng khách, anh căn bản là không muốn để ý đến nó, tiếp theo lại nghe thấy tiếng di động của anh vang lên trong phòng.

Bên ngoài thật sự rất lộn xộn nha. Anh đi ra khỏi phòng giữ quần áo, chân trần bước lên thảm trong phòng, đi về phía chiếc giường nằm giữa căn phòng, đến bên chiếc điện thoại di động được anh để ở tủ đầu giường, khom lưng cầm di động lên, nhìn tên người gọi được hiển thị trên màn hình.

Dịch Tử Xá. Thằng này bây giờ gọi điện thoại đến, tính thêm dầu vào lửa sao?

Anh ấn phím trả lời, đưa điện thoại lên áp vào tai.

“Alô?”

“Mở cửa.”

Nhâm Duẫn Dực hơi sửng người một chút, lập tức nhíu mày. Thì ra người ấn chuông điên cuồng ở ngoài là nó.

“Làm chi?” Anh vừa hỏi vừa chậm rãi bước ra khỏi phòng, hướng phía phòng khách đi đến.

“Vội tới để cổ vũ động viên cho mày chứ chi.”

“Tao nghĩ là mày đến giậu đổ bìm leo thì có.” Anh nói.

Đầu dây bên kia nhất thời vang lên tiếng cười ha hả của tên kia, ngoại trừ tiếng cười của nó, hình như còn có thêm tiếng cười của mấy ông khác.

“Hai ông kia cũng đến đây sao?”

“Đúng vậy.” Dịch Tử Xá cười đáp.

“Mấy ông rốt cuộc là tới làm gì?” Nhâm Duẫn Dực đột nhiên dừng bước, khó chịu nhíu mày hỏi.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng khách một mảng sáng rực rỡ, trong phòng của người đàn ông độc thân có chút bừa bộn, sách báo tạp chí đã xem qua nằm rải rác từ trên bàn trà đến trên sofa, vài mảnh quần áo đã mặc rồi tùy tiện vắt lên thành ghế sofa, còn có ly tách để uống nước, hộp chứa thức ăn cúng rải rác khắp nơi, trên bàn trà, sofa và nền nhà, kệ để TV, ngay cả ở cửa tủ kính chứa rượu cũng có. [Ten: Amen! Anh thật là ở dơ và bừa bộn T___T Em còn thua cả anh!!!]

Thật không biết cái ly kia đã ở đó từ lúc nào, ở tình huống nào lại nằm ở nơi đó chứ?

Nhưng điều đó cũng không quan trọng, dù sao thì mấy thứ này cũng chỉ có thể bừa bộn như thế chừng hai ngày, đợi tới lúc nhân viên dọn dẹp vệ sinh nhà cửa đến, tất cả mọi thứ sẽ khôi phục lại vẻ ngay ngắn sạch sẽ ban đầu thôi.

Những ngày sống tự do tự tại như thế này, anh thật sự rất thích, vậy nên không hề muốn thay đổi chút nào, không hề muốn nhiều người ở bên cạnh anh quản đông quản tây.

“Này? Alô? Duẫn Dực, rốt cuộc mày có đang nghe tao nói chuyện không hả? Hơn nữa mày bị táo bón trong toilet à, kêu mày mở cửa thôi mà sao lâu như thế cửa vẫn chưa được mở nữa hả?”

“Mày mới bị táo bón.” Nhâm Duẫn Dực tức giận nói, sau đó cúp điện thoại rồi đi đến mở cánh của lớn ra, liền xoay người đi vào trong.

Cửa lớn vừa được mở ra sau lưng anh, ba tên kia lập tức đi vào, tiếng động đi vào làm ồn cả căn phòng yên tĩnh.

“Thật chậm chạp!” Dịch Tử Xá phàn nàn, anh là người thiếu kiên nhẫn nhất trong bốn người.

“Mày đang làm cái gì vậy, trong nhà sao lại hỗn loạn như thế này?” Thích sạch sẽ ngăn nắp Trạm Diệc Kỳ lên tiếng.

Ngay cả khi không nhìn ổng, Nhâm Duẫn Dực cũng biết giờ khắc này nhất định là ổng đang nhíu chặt mày.

“Wow, mày mặc kiểu trang phục gì thế kia, màu sắc quả thật cứ như màu của đống phân, ha ha…” Quý Thành Hạo cười ha hả chỉ vào lưng anh. Ông này là người dễ cười nhất trong bốn người, hở một chút là cười như điên.

Cả ba người này và anh đều cao như nhau, cao khoảng từ 1m8 đến 1m85, Trạm Diệc Kỳ lớn tuổi nhất, Dịch Tử Xá nhỏ tuổi nhất, nhưng hai người kém nhau không quá một tuổi.

Mặc dù bốn người bọn họ thuộc dạng cao xêm xêm nhau nhưng vẻ ngoài và khí chất lại khác xa nhau.

Trạm Diệc Kỳ thích sạch sẽ có vẻ ngoài rất giống với anh, ngũ quan chính trực, tao nhã lịch sự, đeo thêm một cặp kính không gọng. Ông này bình thường thoạt nhìn như một học giả vậy, nhưng khi làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc cứ như một tên ác quỷ đội lốt cừu non.

Dịch Tử Xá thì trái ngược với anh, vì tính thiếu kiên nhẫn nên thường hay nghe thấy cậu ta la hét, hơn nữa khuôn mặt của tên này vốn đã có vẻ mạnh mẽ sắc bén nên có chút dọa người, chỉ có điều nó lại là người dễ mềm lòng nhất trong bốn đứa bọn anh.

Sau đó là Quý Thành Hạo, ông này chính là người đẹp trai nhất trong đám — bất kể là nam hay nữ đều có quan điểm giống nhau cả.

Ông này có cái mũi thẳng, một đôi mày kiếm, cùng với vẻ ngoài cường tráng nhưng vóc dáng lại không to béo, hơn nữa ông này rất vui tính, lúc nào cũng làm các cô gái bên cạnh chết mê chết mệt. Nhưng chỉ có bạn bè thân thiết mới biết được, lão ta cũng chỉ được cái vẻ ngoài tốt đẹp thế thôi.

Còn về phần anh, theo ba cái tên khốn nạn này thì anh là tên ti bỉ, giảo hoạt, và nham hiểm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play