Yêu Phải Tân Nương Giả Mạo

Chương 1.1


4 tháng


“Cô chủ, ăn một chút gì được không? Từ lúc ngủ dậy tới giờ cô vẫn chưa ăn gì hết.”

Mũi tràn ngập hương vị thức ăn trên máy bay, bên tai truyền đến âm thanh hành khách chung quanh dùng cơm và thì thầm, còn có giọng nói của Quan Tiểu Ngưng – con gái nữ đầu bếp.

Quan Tử Ngâm tâm trạng không tốt không muốn nói chuyện, càng không muốn ăn gì hết.

Cô không hiểu vì sao Ba của cô luôn luôn yêu thương cô, cưng chiều cô, thuận theo ý cô lại ép buộc cô trở về Đài Loan để xem mắt, gả cho một người cô chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói tới đối tượng chỉ phúc vi hôn từ bé kia. Cô không hiểu, thật sự không hiểu.

Ba kêu con đi thì con phải đi!

Nếu con không mang vị hôn phu mới về gặp Ba, con cũng không cần quay về làm gì, coi như Ba chưa từng sinh ra đứa con gái này, có nghe thấy không?

Nghĩ đến lúc Ba nói những lời này với mình, trên mặt mang vẻ lạnh lùng vô tình, sống mũi của Quan Tử Ngâm bất giác cay cay, giây tiếp theo, nước mắt liền chảy ra từ hốc mắt của cô.

“Cô chủ…”

Vừa thấy cô lại rơi nước mắt, Quan Tiểu Ngưng đột nhiên lúng túng cau chặt mày.

Rốt cuộc mình nên làm thế nào để cô chủ không khóc nữa đây?

Ông chủ và cô chủ đều là đại ân nhân của Mẹ cô và cô, năm đó nếu họ không cứu giúp hai Mẹ con cô, nói không chừng cả hai đã chết ở đầu đường xó chợ rồi.

Cô còn nhớ năm đó cô mới bảy tuổi, Mẹ dẫn cô thoát khỏi móng vuốt của Ba vào lúc nửa đêm. Người đàn ông kia là ác quỷ, trong trí nhớ của cô thì ông ta luôn say khướt, hơn nữa động một tí liền đánh Mẹ con cô.

Cô không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm Mẹ mang cô thoát khỏi căn nhà đáng sợ kia, chỉ nhớ ánh sáng chói mắt của đèn pha xe hơi chiếu lên thân thể kiệt sức của Mẹ đang nằm trên đường cái, cùng với phản ứng ngơ ngốc của cô khi đứng bên cạnh đó, loại kinh sợ này là cảm giác vừa bất lực vừa sợ hãi.

Sau đó trí nhớ của cô nhảy thẳng đến lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, sau đó đi vào ở lại trong một căn nhà đẹp như một tòa lâu đài cổ của ông chủ, rồi nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp trắng nõn như một nàng công chúa nhỏ đang đi xuống cầu thang, cô gái nhỏ đó là cô chủ.

Sau khi cô lớn lên một chút, nghe Mẹ nói mới biết được năm đó khi ông chủ thu lưu Mẹ con cô, phu nhân của ông vừa qua đời không đến nửa năm, không có một người phụ nữ nào giúp đỡ chăm sóc việc nhà, cuộc sống của nhà họ Quan trở nên rất hỗn loạn, một mình cô chủ cũng rất cô đơn, cho nên ông chủ mới nảy ra ý định thu lưu Mẹ con cô, để Mẹ thành đầu bếp kiêm quản gia, mà cô lại thành bạn cùng học cùng chơi với cô chủ.

Ông chủ là một người rất tốt, ngoài chuyện thu lưu Mẹ con cô, giúp Mẹ cô có được một công việc ở ngoài, sau đó còn giúp cô đóng toàn bộ tiền học phí, cho cô học cùng trường với cô chủ, cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên.

Về phần cô chủ, mặc dù được yêu thương nuông chiều, khó tránh khỏi có chút tính khí kiêu ngạo và bướng bỉnh của thiên kim tiểu thư, nhưng lại là một cô gái tốt có tính tình thẳng thắn bộc trực, nghĩ gì là nói đó, cũng không tham gia chơi xấu sau lưng ai hết, nên cả hai Me con cô đều rất thích, hơn nữa còn biết ơn hai Ba con họ.

Nhưng cô thật sự không hiểu, vì sao ông chủ luôn luôn yêu thương cô chủ, cái gì cũng nghe theo ý của cô chủ, đột nhiên dùng thái độ vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng ra lệnh gả cô chủ cho một người đàn ông xa lạ mà cô ấy không quen biết chứ?

Hoàn cảnh của cô chủ tuy không đến mức không thể lựa chọn, nhưng so sánh giữa chọn một trong bốn với tự do yêu đương vẫn tràn ngập cảm giác bị ép buộc.

Tiểu Ngưng, bác muốn con đi theo theo dõi Tử Ngâm thay bác, phải xác định là con bé kết hôn cùng đối phương, không được để cho con bé đào hôn, con có nghe không?

Mệnh lệnh cứng rắn của ông chủ còn văng vẳng bên tai, nhưng nước mắt của cô chủ lại ở ngay trước mắt, khiến cô cảm thấy mình như kẻ máu lạnh vô tình đang áp giải tù nhân, cứ như đem cô chủ đi về Đài Loan chịu tội chết vậy.

“Cô chủ…”

Cô nên nói gì để an ủi cô chủ đây?

“Cô chủ, ông chủ cũng luôn thương yêu cô, nên em nghĩ chắc ông ấy sẽ không tùy ý tìm đại một đối tượng rồi gả cô đi đâu, người kia nhất định có điều kiện cực kỳ tốt, nhất định bộ dạng rất tuấn tú, trong nhà rất có tiền, tính tình lại điềm đạm ──”

“Không cần nói, chị có chết cũng không gả!” Quan Tử Ngâm kích động cắt ngang lời của cô.

Có chết cũng không gả? Quan Tiểu Ngưng đột nhiên cứng đờ, nghiêm khắc quở trách, “Cô chủ, cô không được nói xằng nói bậy, gì mà có chết hay không!”

“Chị không có nói năn bậy bạ, chị thật sự nghiêm túc.” Quan Tử Ngâm đưa tay lau nước mắt đọng ở viền mắt, cố gắng thẳng lưng, lấy vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố với cô.

“Cô chủ….”

“Tiểu Ngưng, chị biết Ba gọi em đi cùng chị, mục đích thật sự là đi theo dõi chị, cho dù em nói gì thì cũng như không, chị nói không lấy chồng chính là không lấy chồng, nếu em dám để Ba đến ép chị, chị sẽ chết cho em xem!”

“Cô chủ!” Quan Tiểu Ngưng khó có thể tin kêu lên.

“Em biết tính chị mà, chị nói được là làm được.” Quan Tử Ngâm dứt khoát nói, sau khi nói xong liền nhắm mắt lại, quay mặt về phía cửa sổ máy bay, không nói một câu nào nữa.

Quan Tiểu Ngưng nhìn môi khẽ nhếch mắt khép hờ từ bên sườn mặt của cô chủ, đầu hỗn loạn một mảnh, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Cô chủ nói đúng, vì từ nhỏ đến lớn ở bên nhau, cô biết rõ tính cách của cô chủ, cô ấy thật sự là loại người nói được thì làm được, thậm chí ngay cả chuyện tự tử cô chủ nói cũng vậy.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc là cô nên làm cái gì bây giờ? Cô vừa không thể cãi lại mệnh lệnh của ông chủ, vừa không thể trơ mắt nhìn cô chủ tự tổng thương mình, với lại điều tệ nhất là cô biết tính cách của hai Ba con họ giống nahu như đúc, mặc dù một người vẻ ngoài nhã nhặn lịch thiệp, một người vẻ ngoài mềm yếu ôn hòa, nhưng thực chất bên trong lại cứng rắn như sắt thép, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

Ô… làm sao bây giờ, cô thật sự rất muốn khóc nha.

Nếu cô khóc lóc và cầu xin với ông chủ, ông chủ sẽ thay đổi tâm ý để cô bỏ đi chức vụ giám sát này sao?

Đáp án sẽ là không.

Như vậy nếu như cô chuyển hướng qua khóc lóc kể lể với cô chủ, muốn cô ấy đừng làm cô khó xử, muốn cô chủ cùng cô giải quyết vấn đề, ngoan ngoãn làm theo lời của ông chủ sao?

Đáp án đương nhiên cũng sẽ là không.

Vậy nên, rốt cuộc là cô nên làm cái gì bây giờ đây? Cô thật rất muốn khóc, rất muốn khóc nha, ô…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play