Hôm nay Lumi đã ngủ với Will chưa?

Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, sếp nghe xong đừng để trong lòng.


3 tuần

trướctiếp

Chương 2

Cô tựa lưng vào ghế lướt điện thoại, đến mười giờ tối, năng lượng của cô đã tiêu hao hết một nửa. Nguồn năng lượng mãnh liệt mà cô có vào buổi sáng đã không còn, chỉ còn lại trái tim bồn chồn muốn đi bar.

Cuối cùng cũng đến lượt cô, cô nhìn vào gương thầm tự khen mình: Sau một ngày bị tra tấn vô nhân đạo ở nơi làm việc, mình vẫn có thể xinh đẹp như vậy, đúng là ông trời thiên vị mình mà. Sau khi thở dài một hơi, cô gõ cửa bước vào văn phòng của Đồ Minh.

Cô rất quen thuộc với văn phòng này. Hai ông sếp trước ngồi trong văn phòng này hiện đang ở trong tù!

“Ngồi đi.” Đồ Minh mỉm cười với cô.

“Cảm ơn.” Lư Mễ bắt trước dáng ngồi của Thượng Chi Đào, khép chặt hai đầu gối, hai tay chống lên đầu gối, giả vờ giống như là một cô bé ngoan. Không giống một người nào đó đã nói những điều vô nghĩa trong thang máy sáng nay.

“Lumi, cô đã làm việc ở công ty được bao nhiêu năm rồi?”

“Gần bảy năm.”

Đã gần bảy năm, Đồ Minh rũ mắt nhìn lại hồ sơ, trong bảy năm, cô mới được thăng 3 cấp, đồ đệ của cô còn thăng chức nhanh hơn cô. Cô một là chỉ ăn không ngồi rồi hoặc hai là bất tài. Nhìn vào dáng vẻ lúc sáng của cô, đến tám phần là ăn không ngồi rồi.

“Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng ta ngày hôm nay, thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta sẽ đi thẳng luôn vào vấn đề. Làm cấp dưới của tôi, tôi coi trọng cả năng lực và thái độ. Hôm nay tôi sẽ không nói đến vấn đề năng lực, cái tôi muốn nói là thái độ ở nơi làm việc. Không đi muộn, không về sớm, không thụ động biếng nhác trong công việc, không nói xấu công ty ở nơi công cộng, và nếu có thể thì không nên nói là cùng lắm thì ngủ với sếp.” Như anh đã nói, Đồ Minh không hề vòng vo, thậm chí còn không cố tình né tránh những gì Lư Mễ đã nói trong thang máy.

Lư Mễ trừng mắt, ngủ với sếp? Ai nói lời này vậy? Anh ta như vậy là ngậm máu phun người mà! Cô hoàn toàn quên mất chính mình là người đã nói những lời này trong thang máy.

“Đúng. Tôi đề nghị cô sau này đừng nói sẽ ngủ với sếp nữa.” Đồ Minh cho rằng cô đang giả vờ ngu ngốc, nên anh nhắc nhở cô: “Sáng nay tôi đã nghe thấy những gì cô nói trong thang máy.”

” À à à! Sếp đang nói đến cái đó sao?” Lư Mễ nhớ ra, tư thế lập tức thả lỏng, không giả vờ nữa: “Tôi chỉ đùa thôi, tôi nói chuyện thì luôn như vậy, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, sếp nghe xong đừng để trong lòng. Đồng nghiệp của tôi đều biết tôi thích trai trẻ, tôi cũng đã có bạn trai rồi nên tôi sẽ không ngủ với anh đâu, xin sếp đừng lo lắng.”

Đồ Minh không ngờ rằng Lư Mễ không chỉ là một người nói nhiều mà còn là một nữ lưu manh.

Anh trực tiếp chỉ ra vấn đề của cô, nhưng cô không xấu hổ về điều đó mà ngược lại còn an ủi anh, trấn an anh rằng cô sẽ không ngủ với anh.

Cuộc nói chuyện đã đi lệch chệch hướng.

Nhất thời không khí rơi vào trầm mặc.

Lư Mễ nhướng mày, nghiêng người về phía trước: “Sếp, tôi luôn nói chuyện như vậy, miệng nhanh hơn não, anh cho rằng tôi không đáng tin cậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng sếp đừng để những hiểu lầm nho nhỏ này làm ảnh hưởng đến ấn tượng của sếp về tôi. Sau này sếp sẽ thấy tôi là một người rất có năng lực. Có việc gì khó sếp cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành thật tốt.” Lư Mễ bắt đầu thể hiện lòng trung thành của mình, bày tỏ lòng trung thành cũng chẳng mất miếng thịt nào, cô chỉ mong muốn sống thật vui vẻ, hưởng trợ cấp an sinh xã hội, rồi cứ làm như mình có chút tác dụng là được rồi.

“Nịnh nọt tôi sao?” Đồ Minh hỏi cô, sau đó nở nụ cười. Anh có thể nhìn thấu sự gian xảo của Lư Mễ trong nháy mắt, cô nhân viên này không có ý đồ gì xấu xa mà chỉ muốn tận hưởng thôi. Đồ Minh không chấp cũng không ghét những người như Lư Mễ. Con người trên đời đầy rẫy những điều kỳ lạ, cũng không thể vì vậy mà trách cô.

“Tôi muốn nhắc lại một chút, không được đi trễ về sớm, không làm trái nội quy công ty và cũng không được vi phạm pháp luật, kỷ cương. Còn về những gì cô nói về khả năng làm tốt mọi việc của mình, chúng ta sẽ xem xét sau.” Đồ Minh liếc nhìn thời gian, đã không còn sớm. Người trước mặt vừa mới không nhịn được ngáp một cái, lớp phấn mắt đã biến mất. Anh không nhìn cô nữa, anh nghĩ nhìn lớp trang điểm của phụ nữ là không lịch sự. Anh đóng máy tính lại đứng dậy nói: “Hôm nay tới đây thôi?”

“Được được được.” Lư Mễ hốt hoảng đứng dậy, trong lòng phấn khích tính toán bây giờ có thể đến quán bar ngồi một lát không. Sau đó lại nghĩ đến vị sếp mới này không cho đến trễ, tâm trạng phấn khích trong lòng cũng giảm đi. Cô quyết định giả vờ một thời gian đợi cho đến khi hiểu rõ hơn về anh ta rồi lại nói sau. Nơi làm việc chính là như vậy. Sếp sẽ không bao giờ công bằng tuyệt đối. Người nào càng được sếp tín nhiệm, thì cơ hội thăng tiến sẽ càng cao.

Sao bây giờ mày lại muốn áp dụng cái phương pháp này? Lư Mễ trong lòng thầm khinh bỉ chính mình.

Cô đi phía sau Đồ Minh, nhìn thấy anh bước đi như gió, cô có chút không cam lòng chịu thua, bước nhanh theo anh mấy bước, hỏi: “Will sống ở đâu?”

“Di Hòa viên, cô thì sao?” Đồ Minh đứng yên trước cửa thang máy, cửa thang máy bóng loáng, phản chiếu bóng dáng của hai người, ánh mắt của Lư Mễ tối sầm lại, cô tò mò, rồi bước vào thang máy, nhìn thấy đôi mắt lem của mình trong gương thang máy, cô quay đầu lại nhìn Đồ Minh như không có chuyện gì xảy ra.

Lư Mễ lấy khăn giấy ra lau mí mắt, thản nhiên nói: “Nhà tôi cách đây không xa, tôi chở anh về?”

“Tôi lái xe.”

“À, vậy thì được.”

Chỗ đậu xe công ty bố trí cho Đồ Minh nằm ngay cạnh xe của Lư Mễ. Lư Mễ mới mua một chiếc Jeep Wrangler màu đỏ, màu của chiếc xe nóng bỏng y như cô nàng vậy. Chiếc xe công vụ bình thường của Đồ Minh đậu cạnh xe cô, màu đen như mực, trông giống như một người đàn ông trung niên chẳng có tí sức sống vậy.

Người ta nói rằng nếu lái xe đi làm thì có một điều quan trọng cần chú ý, nó như là một quy tắc ngầm nơi công sở vậy, đó là xe của cấp dưới không thể sịn hơn xe của sếp. Tất nhiên, Lư Mễ biết điều này khi đổi xe, cô đã mua một chiếc có giá chỉ bằng một nửa xe của Luke, cô nghĩ rằng sếp mới sẽ không quá “nghèo”.

Lần này thì hay rồi, vị sếp mới này có vẻ như thật sự “nghèo”, có phải là không muốn chừa đường sống cho cô nữa phải không.

“Đây là xe của bố tôi, xe của bố tôi.” Cô vội vàng giải thích: “Bản thân tôi không đủ tiền mua xe nên mượn nó lái đi làm vài ngày.” Cô ấy muốn chừa lại mặt mũi cho Đồ Minh.

“Xe không tệ.” Đồ Minh không có hứng thú với những thứ gọi quy tắc nơi công sở này. Đối với anh xe chỉ dùng để đi lại.

“Hì hì.” Lư Mễ cười một tiếng rồi mở cửa xe lên xe, khi xe của Đồ Minh lái đi, cô còn chưa thay giày xong. Lúc cô thay xong, rồi ném đôi giày cao gót ra ghế sau, Đồ Minh đã rời khỏi gara.

Lư Mễ về đến nhà đã là nửa đêm.

Đang đắp mặt nạ, điện thoại của cô vang lên, cô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy giọng nói của Trương Kình: “Em có đến không?”

“Ở đâu?”

“Bên cạnh Sân vận động.”

“Không đi. “

“Vậy anh đến tìm em nhé?”

“Cuối tuần rồi nói sau, sếp mới không cho em đi làm muộn.”

“Được rồi, cuối tuần đại chiến ba trăm hiệp!”

Cúp điện thoại của Trương Kình, Lư Mễ mỉm cười, kéo chỉnh lại mặt nạ. Trương Kình là bạn trai của Lư Mễ. Anh ta là một người đàn ông to lớn, mái tóc bện sừng, khắp người đều có hình săm, lái một chiếc mô tô phân phối lớn. Lư Mễ là một người ham chơi, gặp phải Trương Kình cũng là một người thích chơi, cứ thế là hai người họ yêu nhau.

Gia đình Lư Mễ không thích Trương Kình.

Theo lời của bà nội Lư Mễ thì: Lư Mễ tính khí bốc đồng, còn Trương Kình thì không có đầu óc, chúng nó mà ở bên nhau thì không biết mỗi ngày sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối!

Bà lão cũng là người từng trải nên đã sớm nhìn thấu tính khí cháu gái mình. Điều làm người ta tức giận nhất mà hai người này làm chính là có một năm khi Tết Nguyên Đán sắp đến, Lư Mễ và Trương Kình hai con người đã nghỉ tết sớm, đánh một tên đàn ông trên xe buýt đang giở trò lưu manh với một cô bé, sau đó tên kia gọi điện cho cảnh sát nhưng mà cả hai lại bị đưa về đồn cảnh sát cùng.

Tính khí của Lư Mễ không thể chịu nổi cơn tức này, thậm chí còn chỉ tay vào lưu manh mắng hắn ngay tại đồn cảnh sát: “Con mẹ nó, mày cẩn thận cho tao, nếu để tao thấy mày lần nào tao sẽ đánh mày lần đó! Tao sẽ đánh chết mẹ mày!” Cảnh sát đứng bên cạnh can ngăn, nói với người nhà họ Lư: “Cô gái này thực sự tốt, có tinh thần chính nghĩa, dũng cảm nhưng có chút nóng nảy. Chúng tôi sẽ giáo dục lại tên này, nhưng tên này đúng là không biết xấu hổ, nhất định hắn sẽ phải bồi thường!”

“Mày phải bồi thường! Mày xem lại đạo đức của mày đi!” Trương Kình đứng dậy định đánh tên đó, nhưng một cảnh sát khác đi đến can ngăn.

Khuyên can đủ đường, cuối cùng tên lưu manh cũng không bắt họ bồi thường, cũng không kiện nữa, giày vò đến tận nữa đêm họ mới ra khỏi đồn cảnh sát. Cha của Lư Mễ, Lư Quốc Khánh vỗ nhẹ vào đầu Lư Mễ từ phía sau nói: “Con chỉ toàn gây rắc rối cho bố con thôi!”

“Không phải bố hay nói nói gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao? Không phải bố từ khi con còn nhỏ đã dạy con phải luôn chính trực sao? Không phải bố nói rằng nhờ đảng và nhà nước chúng ta mới có một sống tốt nên muốn phục vụ đất nước sao?” Lư Mễ không phục, cãi lại bố. Bà nội chú và những người còn lại trong gia đình đi theo phía sau nghĩ ngợi, chuyện này đúng là như vậy.

Trước mỗi buổi họp mặt gia đình mẹ của Lư Mễ bà Dương Liễu Phương đều sẽ kiểm tra móng tay của Lư Mễ, chỉ cần dài chút là sẽ cắt đi ngay. Vừa cắt sẽ vừa răn dạy cô: “Đừng giận bà nội, bà nội lớn tuổi rồi, dễ tức giận.” Cứ cắt như vậy suốt hai năm bà nội Lư Mễ mới quên chuyện đó.

Lư Mễ chính là người như vậy, làm gì cũng không ngần ngại, đắn đo.

Trong ba đời gần đây của Lư gia, chưa từng có người nào tính tình nóng nảy cảm tính như Lư Mễ. Đàn ông nhà họ Lữ đều cẩn trọng, lúc trước họ từng sống trong một con hẻm cũ, thường ăn mì ăn cháo rau dưa đơn giản, sống một cuộc sống bình dị, điều này đã hình thành nên tính cách lương thiện của họ. Nhưng Lư Mễ lại khác, cô cũng trưởng thành trong con ngỏ hẻm đó, nhưng không biết cái tính khí tự tin bất thường đó của cô từ đâu mà tới.

Cô không chỉ tự tin bất thường mà còn ngang ngược.

Lúc cô bảy tám tuổi, cô tan học đeo cặp sách trên lưng, một vài đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, cô nói chạy chúng nó liền chạy, cô nói đứng chúng nó liền đứng, nếu chúng nghe lời cô, cô sẽ cho chúng đồ ăn ngon, nhìn rất ngang ngược!

Bà nội Lư Mễ cứ nhìn thấy Lư Mễ là phát sầu, đôi khi thở dài nói: “Cháu như vậy sau này làm gì bây giờ?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp