Đả Đảo Vô Hạn

Phó bản sơ cấp: Trạch Viện Năm Ấy 3.Nghi Kị


4 tháng


Ai cũng sôi nổi buông bát đũa xuống nôn khan. Hi Hữu bị động tĩnh lớn thu hút cũng tò mò nhìn qua, rau trong miệng lặp tức liền không còn thơm nữa. Gia đình chủ nhà từ lúc nam người chơi kia phun ngón tay ra đã ngưng ăn uống, nhìn chằm chằm vào người chơi.

Lão gia chủ mặt mài lạnh tanh đợi khi người chơi ngưng nôn mửa mới u ám hỏi :" Các vị đây là thế nào, cơm gia đình ta thiết đãi khiến các vị không hài lòng? Vậy ta bảo gia đính đi làm bà ăn khác cho các vị nhé."

Nội dung mang tính chất hiếu khách cùng hối lỗi có thể khiến người chơi thông qua giọng điệu mà dịch thành" Các ngươi dám biểu hiện chê bai, liền tự mình thành món ăn trên bàn đi." Làm ai nấy cũng sợ hãi phủ nhận, cúi gằm mặt xuống bàn cầm bát đũa lên một bộ ăn rất ngon. Có điều không ai thật sự dám ăn tiếp.

Lúc này vẻ mặt gia chủ mới tốt hơn một chút, tiếp tục niềm nở bảo mọi người ăn nhiều thêm một chút, nếu không đủ cho gia nhân đem lên thêm.

Người nam cắn phải ngón tay kia đến nhìn lại bát mình còn không dám, chỉ có thể run rẩy nhắm mắt cầm đũa lên. Gia chủ lúc này đã chú ý đến hắn:" Dung Mục huynh đệ, sao huynh lại không ăn tiếp. Dung Mục huynh phải chăng có gì bất mãn với chiêu đãi của ta." Người chơi gọi Dung Mục kia giật bắn mình nhìn vào đôi mắt đen như miệng giếng cổ  của gia chủ thì càng run lợi hại hơn. Thiếu điều trợn trắng mắt sùi bọt mép bất tỉnh tại chỗ.

Hắn đảo mắt qua liên tục cầu cứu những người chơi xung quanh hòng tìm trợ giúp. Tiếc thay, chẳng ai lại muốn đi rước phiền phức vào người lúc này. Dung Mục nhìn qua Hi Hữu, gả để ý người chơi này từ lúc bắt đầu ăn đã chỉ ăn rau chứ không động thịt, hắn liền có chút nghiến răng thầm nghĩ. Con người này chắc chắn là biết thịt có vấn đề nhưng không nói, hại hắn thành thế này.

Nhưng hận thì hận, vấn đề trước mắt của hắn còn chưa giải quyết xong. Hắn hướng gia chủ lắp bắp nói:"Kh..Không, tôi chỉ là, chỉ là dạ dày có tật. Nên là không cẩn thận..nôn ra. Đúng vậy, là dạ dày có vấn đề nên bất cẩn nôn ra đồ trong miệng."

Gia chủ nghe lời biện minh của hắn tuy có vẻ không tin lắm nhưng vẫn quan tâm hỏi han sau đó sai người đưa hắn về phòng. Nam người chơi liên tục cảm tạ sau đó nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn liếc xéo Hi Hữu một cái.

Hi Hữu không hiểu chuyện gì nằm không cũng trúng đạn. Trên bàn ăn cũng không ít người gây sự vô cớ đổ việc mình ăn thịt lên đầu Hi Hữu, trong suy nghĩ của họ, do Hi Hữu không nhắc mọi người không được ăn thịt nên mọi chuyện mới như vậy. Là hắn ích kỷ chỉ biết nghĩ bản thân.

Thế nhưng họ quên nghĩ, trong tình huống đó làm sao hắn có thể mở miệng nhắc nhở trước mặt chủ nhà là không được ăn món họ nấu. Lại làm sao chắc chắn lúc đó họ sẽ nghe lời. Vả lại, trong trò chơi một mạng này thì không ai có trách nhiệm với mạng sống của bất kỳ người nào khác ngoài bản thân cả.

Đạo lý này rõ rành rành, rất tiếc ít người hiểu. Hoàn cảnh trò chơi hung hiểm trùng trùng, thần kinh con người lúc nào cũng căng thẳng theo bản năng cần tìm một chỗ để trúc. Huống hồ trong trò chơi không tồn tại luật pháp, bản tính của con người  được đẩy lên đến cực hạn.

Kết thúc bữa ăn, cả nhà gia đủ đều rời đi chỉ còn lại mười hai người chơi ngồi mặt đối mặt. Một người chơi nam vẻ ngoài chửng chạc với bộ com lê đứng lên tự giới thiệu trước:" Chào mọi người, tôi là Lưu Phỉ đã qua 5 trò chơi."

Ba trò chơi nghe có vẻ hơi ít nhưng với phó bản cấp thấp này xem như là lão làng rồi. Huống hồ nghe đâu thời gian nghỉ giữa các trò chơi của một người chơi tối đa là 4 tháng. Dù sao nhiều người cùng livestream mà không có người xem thì thật vô nghĩa.

Một cô gái trẻ mặc đồ học sinh cấp 3 rụt rè đưa tay lên:" Nhâm Nhiên, 2 phó bản." Cô biết trình độ của bản thân tới đâu, chỉ có tổ đội với kẻ mạnh cô mới có thể sống sót.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi giới thiệu. Tới lượt Hi Hữu:" Hi Hữu, 2 phó bản." Ở đây trừ người nam ăn phải ngón tay người cùng người nữ lúc nào cũng dại ra là chưa biết thì ít nhất là 2 phó bản nhiều nhất là 7 phó bản. Nếu nói bản thân đây là phó bản đầu thì có vẻ hơi nổi.

Lưu Phỉ tổng hợp lại thông tin đang có, đưa ra đề nghị hợp tác. Hầu hết tất cả mọi người không ai phản đối. Chỉ có nam đầu đinh tên Phỉ Đài đã vượt qua 4 phó bản có ý kiến.

Hắn ta nhổ một ngụm nước bọt chỉ vào mặt Hi Hữu mắng:" Tao không đồng ý chơi cùng thằng chó này!"

Lưu Phỉ hiểu nhưng vẫn hỏi:" Tại sao?"

Phỉ Đài:" Hắn rõ ràng biết trong thịt có vấn đề lại không chỉ cho chúng ta, đây là thế nào? Loại đồng đội này có hợp tác được không chứ?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play